Quay đầu nhìn lại—
Kỳ Văn không biết đã đứng đó từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào tôi và Ninh Chu Ngôn đang ôm nhau.
Khi tôi còn đang sững sờ, một đôi tay bỗng giữ c.h.ặ. t đ.ầ. u tôi, áp vào lồng n.g.ự. c trước mặt.
"A Lâm, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy."
Giọng nói của Ninh Chu Ngôn vang lên bên tai.
Tôi rũ mắt, đáp khẽ:
Chưa từng tặng ai.
Tôi nghe thấy tiếng Ninh Chu Ngôn bật cười khẽ, sau đó chậm rãi buông tôi ra:
"A Lâm, em thích anh, anh rất vui đấy."
11.
Tôi nhìn nụ cười trên mặt anh, giả vờ nghi hoặc:
Vui? Vì sao vậy?
Ninh Chu Ngôn hơi cúi người xuống:
"Em không nhớ à? Trước đây em đã cứu anh, khi đó anh gần như hấp hối nằm trong con hẻm, chính em đã giúp anh liên lạc với người khác."
Tôi lục lọi trong trí nhớ.
Cuối cùng cũng nhớ ra cảnh tượng đó, chỉ là lúc ấy tóc của Ninh Chu Ngôn che gần hết mắt, trên mặt đầy vết thương.
Lúc đó trời còn tối, ánh đèn thì mờ nhạt nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh.
Hóa ra là anh à.
Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ của anh bây giờ, nhẹ giọng nói.
Ninh Chu Ngôn thấy tôi đã nhớ ra, khóe môi khẽ nhếch lên:
"Phải, nên từ lúc đó anh đã ghi nhớ em rồi, luôn muốn gặp lại em lần nữa."
"Vậy nên lúc nãy em tỏ tình với anh, anh rất vui."
"Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi."
Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại dâng lên từng cơn lạnh buốt.
Trên mặt Ninh Chu Ngôn tràn đầy niềm vui, nhưng sâu trong đôi mắt đẹp đó lại chẳng hề có chút thích thú hay hạnh phúc nào cả.
Anh cũng đang diễn.
Nếu không phải từ nhỏ đã quen với những trận đòn roi, học được cách quan sát sắc mặt người khác—
Có lẽ tôi cũng đã bị lừa.
Tôi vì tiền, còn anh ấy, vì điều gì đây?
Thôi kệ, vì cái gì cũng chẳng liên quan đến tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!