Nói xong, tôi mở cửa.
Nhìn mẹ kế vẫn còn ngẩn người, ánh mắt dần dần lấy lại tiêu cự.
Trong đáy mắt bà ấy có một tia sáng le lói—là ánh sáng của hy vọng.
Bà ấy nhìn tôi, chậm rãi hỏi:
Còn con...
"Con sắp tốt nghiệp rồi, vẫn có thể kiếm thêm tiền, con cũng sẽ không ở lại đây nữa, dì đi đi."
Tôi ngắt lời bà ấy, nhìn bóng lưng bà ấy vội vã kéo hành lý, không ngoảnh đầu lại mà khép chặt cánh cửa sau lưng.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi mở điện thoại.
[Ngày mai bắt đầu kế hoạch đi, đừng làm tôi thất vọng, Úc Lâm.]
Người gửi: Kỳ Văn.
Tôi trả lời lại một cách vô cảm:
[Được.]
Sáng hôm sau tỉnh dậy, điện thoại tôi có một tin nhắn thoại:
"Lâm Lâm, cảm ơn con, chờ dì ổn định xong sẽ nhắn tin cho con. Sau khi tốt nghiệp hãy đến sống cùng dì nhé."
Tôi không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt lại.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Chúc dì đến được vùng đất của tự do.
Cũng chúc tôi sớm có thể bước tới tự do của chính mình.
9.
Tới trường, tôi đã chính thức gặp được Ninh Chu Ngôn.
Anh đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân.
Đôi mắt rất đẹp, nhưng khi không có biểu cảm lại toát lên vẻ lạnh nhạt.
Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mày lại tăng thêm chút mê hoặc.
Suốt cả ngày có rất nhiều người tìm anh nói chuyện.
Nhưng anh đáp lại rất ít.
Không ít nữ sinh muốn tỏ tình, nhưng sau khi chạm mắt với anh đều hoảng loạn rời đi.
Người này xem ra không dễ đối phó chút nào.
Tôi xoay bút, cảm thấy có chút phiền muộn.
Nhưng không còn cách nào khác, vì tiền, khó đến đâu cũng phải làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!