Chương 19: (Hoàn)

Tôi nhớ lại lần ấy, khi tôi vớt sợi dây chuyền dưới bể bơi lên, Ninh Chu Ngôn đã hỏi tôi tại sao lại có nhiều vết thương như vậy.

Thì ra anh ấy đã nghiêm túc từ lâu rồi.

"Vậy khoảng thời gian này anh ấy bận rộn như vậy là vì…"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Vì nó không định nương tay với Kỳ lão gia nữa."

Chú Lục thẳng thắn trả lời câu hỏi chưa kịp nói hết của tôi.

Sau đó, giọng ông trở nên nhẹ nhàng hơn:

"Úc tiểu thư, chuyện giữa cháu và Chu Ngôn, chú không có tư cách để nói."

"Nhưng chú đã theo nó bao năm nay, cũng coi như nhìn nó lớn lên."

"Chú vẫn muốn nói một câu, Chu Ngôn không phải là một đứa trẻ xấu."

"Với tư cách là trưởng bối, chú mong rằng các cháu đều có thể hạnh phúc."

— Tít!

Tiếng mở khóa cửa vang lên, trùng khớp với câu nói cuối cùng của chú Lục.

31.

Tôi ngồi trên ban công, chậm rãi quay người lại.

Màn đêm mùa đông dần buông xuống.

Không bật đèn, căn phòng ấm áp cũng theo ánh trời dần dần tối đi.

Ninh Chu Ngôn đứng ở cửa nhìn tôi, khẽ hỏi:

Sao không bật đèn?

"Ninh Chu Ngôn, lại đây ôm em."

Tôi vươn tay về phía anh.

Ninh Chu Ngôn sững sờ vài giây rồi vội vàng cởi áo khoác, bước nhanh về phía tôi, ôm tôi thật chặt.

Hôm nay sao vậy?

Anh ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp.

Tôi vùi đầu vào lồng n.g.ự. c anh, lắng nghe nhịp tim rối loạn của anh, nghẹn ngào nói:

"Ninh Chu Ngôn, xin lỗi anh, khi ấy em đã lừa anh."

Cánh tay ôm tôi của Ninh Chu Ngôn hơi dừng lại, sau đó anh nới lỏng vòng tay, trán chạm trán với tôi:

"Lúc đó em bất đắc dĩ, không phải lỗi của em. Là anh khi ấy không nhận ra."

"A Lâm, khi ấy anh đã lợi dụng em, xin lỗi."

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, trán vẫn áp vào anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!