Những ngày sau đó, anh có vẻ rất bận, rất ít khi xuất hiện.
Người bảo vệ ngoài cửa cũng đã được thay đổi.
Là một người đàn ông lớn tuổi hơn, có vết sẹo dài trên má trái.
Tôi nghe thấy Ninh Chu Ngôn gọi ông ấy là chú Lục.
Ngày xuất viện, chú Lục xách hành lý của tôi, đưa tôi đến nhà của Ninh Chu Ngôn.
Dứt khoát, kiên quyết, không cho phép phản kháng.
"Cô Úc, dạo này để đảm bảo an toàn, Chu Ngôn dặn tôi đưa cô về đây tĩnh dưỡng."
"Mọi vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ."
"Tôi sẽ đứng canh ngoài cửa, cô cần gì cứ gọi tôi."
"Máy tính của cô cũng đã được mang đến."
"Người giúp việc và đầu bếp sẽ đến đúng giờ, làm xong việc sẽ rời đi."
Chú Lục nói một hơi xong liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Tôi nhìn căn hộ rộng lớn, nội thất tối giản nhưng từng món đồ đều toát lên sự xa hoa đắt đỏ, nhất thời có chút khó thích nghi.
Định mệnh xoay vần luôn khiến người ta trở tay không kịp.
27.
Ngoại trừ phòng của tôi, hai phòng còn lại đều bị khóa.
Một trong số đó thậm chí còn là khóa mật mã.
Đêm đó, tôi ngủ không yên giấc.
Giữa cơn ngủ chập chờn, tôi giật mình tỉnh dậy, nghe thấy tiếng bước chân.
Ninh Chu Ngôn đã về rồi sao?
Do dự vài lần, cuối cùng tôi vẫn quyết định ra ngoài để nói lời cảm ơn.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có căn phòng dùng khóa mật mã phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Tôi gõ nhẹ vào cánh cửa khép hờ.
Không có ai trả lời.
Tôi khẽ đẩy cửa bước vào.
Thấy Ninh Chu Ngôn đứng đó, bất động như một bức tượng.
Tôi nhẹ nhàng bước đến gần, khẽ gọi:
"Ninh Chu Ngôn, anh sao vậy?"
Anh không có bất kỳ phản ứng nào, như thể không hề nghe thấy.
Tôi ghé sát hơn mới nhận ra—đôi mắt anh trống rỗng, vô hồn, không tiêu điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!