Bố tôi bị đ è xuống đất, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
Nhưng rất nhanh sau đó, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
"Úc Lâm! Úc Lâm! Em cố gắng lên, xe cứu thương sắp đến rồi!"
"Tôi đã bảo cậu theo sát bảo vệ cô ấy cơ mà!"
"Xin lỗi tổng giám đốc Ninh, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh..."
Là giọng của Ninh Chu Ngôn.
Nhưng sao nghe không còn rõ nữa…
Mùa đông... lạnh quá…
25.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cơn đau như thấm vào từng tấc da thịt, lan khắp tứ chi.
Tôi chìm trong một màn sương đen đặc quánh, không nhìn thấy gì cả.
Chỉ cảm nhận được từng khớp xương như đang rỉ máu, đau đến tê dại.
Là những cái tát, dây lưng da, gậy gộc.
Những vết thương cũ trên cơ thể vốn đã lành từ lâu dường như lại một lần nữa nứt toác.
Giữa cơn vật lộn, tôi chợt cảm nhận được một luồng mát lạnh trên trán.
Những cơn đau trên người như được xoa dịu đôi chút.
"Sao vẫn còn sốt vậy?"
Tôi nghe thấy một giọng nói mơ hồ.
Giọng nói này…quen thuộc quá.
Xung quanh có chút xao động, nhưng rất nhanh lại rơi vào tĩnh lặng.
Cơn đau trên người tôi lại một lần nữa dâng lên.
Đau lắm sao?
Giọng nói ấy lại vang lên.
Tôi theo bản năng khẽ rên lên:
"Đau lắm, thật sự rất đau."
Tôi cảm giác có ai đó nằm xuống bên cạnh mình, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi, dịu dàng vỗ về.
"Có đỡ hơn chút nào không?"
Tôi không nghe rõ lắm, chỉ có thể yếu ớt lặp đi lặp lại:
Đau lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!