Chương 10: (Vô Đề)

Sắc mặt Kỳ Văn trầm xuống, nắm lấy cằm tôi:

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Tôi nói trò chơi kết thúc rồi, sau này tránh xa Ninh Chu Ngôn ra."

"Đã đến lúc em trở về bên tôi rồi, Úc Lâm."

"Bây giờ tôi rất không thích ánh mắt em nhìn anh ta."

Đúng là một kẻ điên.

Nhưng cũng tốt thôi.

Dù sao, tôi cũng sắp rời đi rồi.

Kỳ Văn chuyển cho tôi một khoản tiền:

"Coi như bồi thường cho trò chơi này."

"Tránh xa Ninh Chu Ngôn ra."

Tôi liếc nhìn điện thoại, giọng điệu nhàn nhạt:

Được.

18.

Sau đó, tôi bắt đầu chủ động xa lánh Ninh Chu Ngôn.

Đối với chuyện này, anh rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến tôi nghi ngờ, phải chăng anh đã sớm đoán trước được?

Cho đến ngày diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường, sự nghi ngờ của tôi cuối cùng cũng được chứng thực.

Lễ kỷ niệm 70 năm của trường được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Nhiều cựu học sinh thành đạt được mời về, đứng đầu là nhà họ Kỳ—gia tộc rót tiền tài trợ nhiều nhất.

Lẽ ra Ninh Chu Ngôn phải đang ở hậu trường chuẩn bị cho bài phát biểu.

Nhưng lúc này anh lại ép tôi vào cánh cửa của phòng thiết bị, bỏ đi vẻ ngoài dịu dàng thường ngày, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao:

"Tôi tưởng em sẽ kiên trì thêm một chút nữa, dù sao tôi cũng rất hưởng thụ ván cờ này của em."

Nghe vậy, tôi cố tỏ ra vẻ mặt khó hiểu:

"Chu Ngôn, em không biết anh đang nói gì."

Ninh Chu Ngôn như bị câu nói của tôi chọc cười, siết chặt cằm tôi, lực đạo mạnh hơn bình thường:

"Thư tình, hồ bơi, dây chuyền, bánh sinh nhật—tất cả đều là giả, đúng không?"

"Tất cả đều là giả, đúng không?"

Một câu hỏi, anh hỏi đến hai lần.

Là thật sự muốn một câu trả lời, hay là đã biết đáp án nhưng không cam lòng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!