Chương 2: (Vô Đề)

3.

Buổi tối, sau khi đưa Kỳ Văn đang ngà ngà say về nhà và dỗ dành hắn uống hết bát canh giải rượu, tôi bắt xe về nhà.

Trên xe, tôi liên tục lau những chỗ mà Kỳ Văn đã chạm vào trên mặt mình.

Hình ảnh thiếu nữ phản chiếu trên cửa sổ xe đã gỡ bỏ nụ cười dịu dàng, chỉ còn lại một cái xác rỗng tuếch.

Sau đó, tôi nhìn vào gương, khóe môi nhếch lên, để lộ một nụ cười hài lòng.

Ít nhất, Kỳ Văn chuyển tiền rất nhanh.

Vừa mở cửa nhà, tôi liền nhìn thấy mẹ kế đang xách vali, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn tôi.

"Con... con sao lại... Dì tưởng muộn thế này con không về nữa."

Tôi nhìn thoáng qua chiếc vali, rồi lại nhìn bà ấy.

Trên cổ bà vẫn còn vết bầm chưa tan hết.

Nếu tôi nhớ không nhầm, lần cuối bà bị gã đàn ông kia đánh cũng qua một thời gian rồi.

Vậy mà dấu vết vẫn chưa phai nhạt, có thể thấy lúc đó ra tay nặng đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi kéo bà vào phòng.

"Lâm Lâm, con nghe dì nói, dì chỉ về nhà thăm mẹ đẻ một chút, không phải muốn bỏ trốn."

Giọng bà run rẩy, gấp gáp.

Tôi lục lọi vào sâu trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc hộp khóa, mở khóa một cách thành thạo rồi rút ra một tấm thẻ, đặt trước mặt bà ấy.

Bên trong là một phần số tiền Kỳ Văn đã chuyển cho tôi trong khoảng thời gian này.

"Cho dì, số tiền này không nhiều, nhưng đủ để dì rời khỏi đây và sống một cuộc sống tốt hơn."

"Dì cầm lấy, đi thật xa, đừng như mấy lần trước."

Tôi nói với giọng điệu bình tĩnh.

Mắt mẹ kế lóe lên tia sáng, nhưng ngay sau đó lại nhìn tôi đầy do dự:

"Con đang làm gì vậy? Tiền này ở đâu ra?"

Tôi không muốn giải thích nhiều, thuận miệng đáp:

"Tiền dạy kèm cho bạn, với một phần học bổng và tiền thưởng từ các cuộc thi."

Mẹ kế nhanh chóng tin lời tôi, nhưng vẫn lắc đầu sau một hồi chần chừ:

"Dì không thể nhận số tiền này."

Tôi nhìn bà ấy, nhíu mày:

"Cứ coi như con trả lại ân tình cho dì."

4.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!