Chương 7: (Vô Đề)

Editor: Sapoche

Trần Thư Âm nghe được thiếu chút nữa đã nói "Không hổ là cậu

"ra khỏi miệng rồi. Chị em liên thủ, vô cùng đồng lòng. Không gian trong quán cà phê vô cùng im lặng, Mạnh Đan Chi bình tĩnh uống một ngụm cà phê, quay đầu lại,"kinh ngạc" nói: "Tới nhanh thế à?"

"Vừa đến.

"Chu Yến Kinh vẫn rất bình tĩnh. Mạnh Đan Chi cũng không biết cuối cùng anh đã nghe được nhiều hay ít, thuận miệng nói:"Âm Âm, tớ đi trước đây, lần sau nói chuyện tiếp nhé."

Trần Thư Âm nhướng mi, chớp mắt, "OK, OK.

"Cô sợ nếu dừng lại lâu chút nữa, Chu Yến Kinh thật sự sẽ kéo cô vào danh sách đen mất. Mạnh Đan Chi đi theo Chu Yến Kinh ra khỏi quán cà phê, giá trị nhan sắc của hai người rất cao, khí chất lại hơn người, người đến quán cà phê thỉnh thoảng vẫn đưa mắt sang nhìn. Phía sau xe, cô không nhìn thấy Tưởng Đông."Thư ký không có ở đây à?" Mạnh Đan Chi hỏi.

"Tan làm rồi.

"Chu Yến Kinh nói. Mạnh Đan Chi chỉ à một tiếng không nói gì thêm, tính mở điện thoại ra nhắn tin hỏi Trần Thư Âm, hỏi xem cô ấy nhìn thấy anh đến khi lúc nào. Người thì đang ngồi kế bên, bây giờ cô ngay cả gửi WeChat trong lòng cũng không yên. Thế mà Chu Yến Kinh lên xe cũng không nói cái gì, khiến trong lòng cô vẫn không biết chuyện gì --- Mặc dù nói thế nào đi nữa, nếu nói người miệt mài quá sức, thì vẫn có chút như thế đấy."Vừa rồi anh đến sao không phát ra tiếng nào thế?"

Cô hỏi.

"Vì sao phải phát ra tiếng?" Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn cô, bình tĩnh mở miệng nói: "Chen vào cuộc nói chuyện của em và bạn thân sao?

"Anh khẽ mỉm cười. Dù sao nghe được cũng chỉ là hai câu cô nói như thế, anh hiểu được cũng rất thần kỳ. Mạnh Đan Chi nói:"Thế thì không cần."

Thấy anh không giống với dáng vẻ tính sổ người khác, cô lập tức yên tâm một chút, lại từ từ mỉm cười: "Trước đó, anh nói có chuyện muốn nói với em, chuyện gì thế?"

"Nhẫn đính hôn."

Chu Yến Kinh không hề thừa nước đục thả câu.

Sau đó Mạnh Đan Chi kịp thời phát hiện ra, cô thật sự phải đính hôn, nhẫn đều phải sắp xếp chút.

Cô lén xòe bàn tay mình ra, bởi vì không thích mang đồ này nọ, nên bình thường nhẫn và vòng hay thứ gì đó cơ bản đều không mang.

Nhưng bây giờ trên cổ tay có một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt.

Đây là đồ của bà ngoại, khi ở Ninh Thành bà ngoại đưa cho cô, Mạnh Đan Chi vẫn luôn đeo nó đến tận bây giờ.

Bình thường nó lạnh như băng, lúc cô mặc sườn xám nhìn cũng rất hợp.

Sau này nếu đổi thành nhẫn đính hôn, vậy thật sự phải tuyên bố ra ngoài, mình là người đã có chồng chưa cưới rồi.

Chu Yến Kinh nhìn thấy cô đang tự thưởng thức tay mình một hồi lâu, cảm thấy mỹ mãn mới rụt tay lại, sau đó ngoan ngoãn hỏi anh:

"Tốn kém như thế à?"

"Không tốn.

"Chu Yến Kinh nhíu mày. Đêm nay vấn đề của Mạnh Đan Chi rất nhiều:"Sao anh không trực tiếp mua tặng cho em luôn thế?"

Chu Yến Kinh kiên nhẫn trả lời: "Chọn cái em thích nhất.

"Cái khác không nói, đáp án này Mạnh Đan Chi rất vừa lòng. Khi đến cửa hàng, thấy những món trang sức muôn màu, rực rỡ, cô nhất thời mờ mắt, nhớ tới trước kia Trần Thư Âm đi mua sắm, cô thật sự có thể giải thích rồi. Xinh đẹp hay gì đó, ai lại không thích chứ! Nhưng bình thường nhà họ Mạnh không hay phung phí, từ nhỏ cô đã dưỡng thành thói quen, nhìn mà xem, lúc thật lòng lựa chọn thì vô cùng để tâm."Anh cảm thấy cái này như thế nào?

"Mạnh Đan Chi đeo vào thử, vươn tay. Chu Yến Kinh gật đầu:"Rất đẹp."

Mạnh Đan Chi lại đeo thử một cái khác: "Cái này thì sao?"

Chu Yến Kinh vẫn nói: "Cũng không tệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!