Editor: Sapoche
Tổng kết lại là, Mạnh Đan Chi diễn vai bà chủ xinh đẹp ở cửa hàng đầu ngõ, giúp đỡ nữ diễn viên chính khi cô ấy sắp bị phát hiện.
Sau đó nam chính tìm đến, cô chúc phúc cho hai người.
Nếu xem nhẹ mấy chữ kia đi, đối với Mạnh Đan Chi một người nghiệp dư chỉ muốn xuất hiện trong phim thì vô cùng thích hợp.
Biên kịch chắc là nhịn không được mà thêm mấy câu khen ngợi vào.
Tô Khản thấy anh nhìn chằm chằm vào di động một lúc lâu, nhịn không được: "Nhìn gì thế, để tớ nhìn với nào.
"Mặt Chu Yến Kinh không chút thay đổi đưa sang cho anh ấy. Thật ra lúc đầu Tô Khản cũng chưa phát hiện đến nội dung trên màn hình này, đoán chắc là Mạnh Đan Chi gửi đến, qua một lát anh ấy mới chú ý đến."Góa phụ?
"Anh ấy đọc hai chữ này:"Cô ấy muốn diễn vai này và cậu không thích?
"Trên mặt Tô Khản hiện rõ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, an ủi nói:"Nếu nghĩ theo hướng tốt thì, trong kịch bản này cô ấy không đóng cặp chung với ai cả."
"Kịch bản đứng đắn.
"Chu Yến Kinh nói. Tô Khản nhìn lại kịch bản:"Phim truyền hình? Điện ảnh à?Chu Yến Kinh:Điện ảnh."
"Dù cậu không xuất hiện nhưng nhìn ở một góc độ nào đó thì cũng đã xuất hiện trong phim rồi." Tô Khản thật sự không nhịn được cười, "Ha ha ha ha ha ha ha.
"Em gái của Chiếu Thanh cũng tuyệt quá đi mất, lại có thể ăn Chu Yến Kinh đến gắt gao như thế. Tô Khản:"Đây chắc chắn do biên kịch viết, không liên quan đến chồng chưa cưới là cậu đâu."
Chu Yến Kinh không nghĩ cũng biết.
Nhưng anh nghi ngờ Mạnh Đan Chi có thể cảm thấy được ý tưởng của biên kịch rất tốt, bởi vì trước đó có khen cô nhiều câu như thế.
Bị mê hoặc cũng là chuyện thường tình thôi.
Chu Yến Kinh vẫn còn bình tĩnh chỉ ra từng chữ trong tờ kịch bản kia, một lần nữa gửi ngược trở về.
-
Lúc này Mạnh Đan Chi và Trần Thư Âm đang ở trong phòng đọc kịch bản.
Bởi vì là địa điểm quay phim, cho nên phòng ở cũng là phòng thuê, nhưng đều đã được quét dọn sạch sẽ qua rồi. Thoạt nhìn, tuy rằng cũ nhưng cũng đủ sạch sẽ.
Biên kịch gõ cửa thử hỏi: "Cô Mạnh nhìn kịch bản ổn không?"
"Còn chưa xong đâu, bây giờ tôi đang xem đây.
"Mạnh Đan Chi cười nói. Biên kịch lại nhìn cô cười, mặt đỏ lên:"Thế nếu có cái gì không thích đều có thể nói với tôi, có thể sửa lại."
"Được.
"Mạnh Đan Chi không biết diễn viên có vài ba câu diễn thì cần phải sửa chữa gì. Trần Thư Âm ngồi trên giường, trả lời tin nhắn của Sở Thiều, vừa nói:"Đối xử thật khác nhau mà, kịch bản của tớ cũng chỉ có hai câu.
"Cô ấy gào to, nhưng thực tế lại chẳng để ý gì cả. Mạnh Đan Chi:"Chúng ta đổi đi?Trần Thư Âm:Không cần.
"Nhìn bọn quay phim dễ dàng như thế, lỡ đâu cô ấy không thông qua được sẽ rất xấu hổ. Trần Thư Âm lại như nhớ cái gì đấy,"Vừa nãy cậu có thấy diễn viên chính không?
"Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ một chút, mới nhớ ra mặt của nam chính nói:"Người đàn ông mà Diệp Tự Cẩm nói chuyện lúc đầu sao?"
"Ừm." Trần Thư Âm vô tình nói: "Anh ta nhìn cậu lâu lắm đấy."
Bởi vì lúc ấy Mạnh Đan Chi ở cùng với Trương Sính Vũ, nói chuyện với nhóm biên kịch, cô ấy thì chẳng làm gì nên cứ ngắm khắp nơi thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!