Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh cảm thấy hôm nay Mạnh Đan Chi rất khác với ngày thường.
Khi ở ngoài hành lang, cô đã bắt đầu muốn đưa tiền cho anh.
Vô cùng chủ động.
Bình thường thì cứ như con thỏ nhỏ, cẩn thận ló đầu ra khỏi hang dò xét.
Chu Yến Kinh nhìn xung quanh khắp nơi, "Cái này khó nói được."
Vốn dĩ, Mạnh Đan Chi còn muốn trêu chọc anh một chút, bị anh nói như thế, lại nhìn sang bên cạnh hình như còn có người đi qua, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
"Cục trưởng Chu, anh phải chống lại cám dỗ từ thế giới bên ngoài." Cô nghiêm túc nói: "Tiền tài gì đó, rất thu hút đấy."
Chu Yến Kinh suy nghĩ: "Trước mắt hai thứ này đều do em cho.
"Phòng phiên dịch không giống những ngành khác, rất ít người nhận hối lộ, ít nhất cho đến bây giờ anh chưa từng phát hiện ra. Mạnh Đan Chi giả vờ vô tội:"Em chỉ có cái trước mắt thôi à."
Cô không tỏ vẻ gì cả, giả vờ dụ dỗ.
"Là anh tự mình đa tình rồi." Mạnh Đan Chi mặc kệ anh nói, "Em chỉ hỏi anh muốn cách nào khác thôi, anh lại nghĩ đi đâu rồi đấy?"
Cô trách móc: "Anh Yến Kinh, anh chẳng đứng đắn gì cả."
Chu Yến Kinh à một tiếng: "Anh cũng chưa nói gì, em suy nghĩ gì đấy?"
"Chính anh nói giờ còn không chịu thừa nhận nữa." Mạnh Đan Chi không tỏ vẻ yếu thế: "Còn muốn ám chỉ em nhận hối lộ à."
"Mau đi ăn cơm thôi.
"Cô hối thúc. Chu Yến Kinh nhướng mi:"Chi Chi, em trở mặt nhanh thật."
Mạnh Đan Chi mặc kệ anh có nói gì, dù sao cũng muốn rời xa khỏi nơi này.
Khi hai người rời khỏi đây, một lúc sau mấy người bên Trần Đạt Hải trong ghế lô mới từ từ đi ra, lúc này Trần Nhã Yên vẫn còn đang rất mơ hồ.
Giải thích cũng chẳng được chấp nhận, giảng hòa không thành công, thế bên phía cảnh sát ---
Người trong trường học có biết hay không?
Đối với Trần Nhã Yên mà nói, nỗi sợ hãi lớn nhất của cô ta trong lúc này chính là không để mọi người đều biết chuyện này, từ trước đến nay cô ta đều thích thổi phồng bản thân mình.
Ngay cả chuyện giả vờ cho Tô Văn Tâm vẻ mặt tốt cũng chẳng còn nữa.
Tô Văn Tâm cũng chẳng rảnh để quan tâm đến người con gái kế này, bây giờ trong lòng bà ấy đều là những lời Trần Đạt Hải nói khi nãy, nếu ông ta thật sự muốn ly hôn…
Thế những thứ bà ấy nhận được trước kia tính là gì nữa.
Thói quen cuộc sống của Tô Văn Tâm đã như thế. Hồi đó ba bà ấy là quân nhân, sau này đi đánh giặc không trở về nữa, chỉ còn mẹ và bà ấy nương tựa lẫn nhau.
Từ sâu trong lòng bà ấy luôn có một nỗi khát vọng, bà ấy mong muốn có một người đàn ông để bà ấy có thể dựa vào.
Chẳng qua là chuyển từ người này sang người khác.
Bà ấy đã từ chối một vài người trước đó, sau đó Trần Đạt Hải xuất hiện và cho bà ấy một lựa chọn, trong lòng Tô Văn Tâm phút chốc không chống đỡ được.
-
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!