Chương 39: (Vô Đề)

Editor: Sapoche

Mạnh Đan Chi tức giận: "Anh Yến Kinh, anh đừng giành mất kịch bản của em.

"Chu Yến Kinh ung dung nhìn cô,"Cái gì mà cướp kịch bản chứ, lời bây giờ em nói không chừng đến ngày mai đã quên mất rồi."

"Sẽ không quên đâu, thật đấy."

"Miệng lại hứa hẹn."

"Vậy anh muốn em ký tên nữa à." Mạnh Đan Chi ngồi xuống, dùng ngón tay chọc chọc lên khuôn mặt anh, "Đóng dấu, sáng mai anh có hỏi, em nhất định nhớ rõ."

"…

"Chu Yến Kinh bị động tác và lời nói này của cô chọc cho cười. Anh buông mắt cá chân cô ra,"Tạm thời tin em đấy.

"Mạnh Đan Chi cong môi, lời hay không mất tiền mua:"Nên tin em đi, anh đối với em tốt như thế, sao em lừa anh được chứ."

"Em chưa từng sao?"

"Sao em đã từng được chứ."

Chu Yến Kinh cũng chẳng tranh cãi với cô nữa, tuy không thật sự đi sâu trao đổi, nhưng lướt qua thì nhất định là có thể, anh đặt cô ở đầu giường mà hôn môi.

Mạnh Đan Chi không ngờ trước bị anh đè lên.

Nhưng mà chỉ hôn môi thôi, cô cũng rất thích.

Hơn nữa cô phát hiện, bây giờ Chu Yến Kinh lại đặc biệt thích hôn cô, chẳng còn giống trước kia nữa, chẳng lẽ cô rất ngọt sao?

Cả người Mạnh Đan Chi đều cảm thấy rất ngại ngùng.

Sau khi hôn nhau mãnh liệt xong, cả người cô đều mềm hẳn đi, trượt chân trên giường, nhìn Chu Yến Kinh vẫn dáng vẻ như thế nhìn cô.

Thật tò mò.

Mạnh Đan Chi dùng chăn che cả người mình lại, "Tắt đèn!

"Cô thở hổn hển, giọng cũng mềm đi, giọng nói có chút yếu đuối, giống đang làm nũng."Gấp cái gì.

"Chu Yến Kinh nghiêm túc, vuốt phẳng lại ga giường, mới tắt đèn, trong phòng bỗng nhiên rơi vào khoảng không mờ tối. Mạnh Đan Chi không hiểu sao lại thấy tim đập nhanh. Nhất là lúc hai cánh tay của hai người chạm vào nhau, chân chạm chân nhau, cô vừa động đã cảm thấy không thích hợp. Trước kia thật sự không như thế. Nghĩ nghĩ một chút, cô đã ngủ mất. Sáng sớm ngày hôm sau, cô tỉnh lại trong tiếng mở cửa của Chu Yến Kinh, Chu Yến Kinh cũng cảm thấy ngạc nhiên nhìn cô trợn mắt nói:"Tỉnh rồi?

"Anh đang đeo đồng hồ. Ánh mắt lướt qua Mạnh Đan Chi đang làm ở trên giường, chăn cũng đá rớt một nửa, bả vai mềm mịn lộ ra bên ngoài, thật là hình ảnh người đẹp mới tỉnh hoàn mỹ. Vừa đẹp vừa mềm. Chu Yến Kinh:"Đừng quên lời em nói đấy.

"Mạnh Đan Chi vẫn chưa tỉnh hẳn, nhìn theo động tác tay hoàn hảo của anh, nhìn không thấy nguy hiểm hỏi:"Nói gì thế ạ?

"Chu Yến Kinh đeo đồng hồ xong, kéo cổ tay áo xuống."Giúp em nhớ lại một chút nhé?

"Mạnh Đan Chi nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen của anh, một giây đã tỉnh táo lại:"Nhớ rồi, thêu cà vạt cho anh Yến Kinh!

"Chu Yến Kinh ừm. Mạnh Đan Chi nũng nịu lẩm bẩm:"Gấp gì chứ.

"Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn cô một cái, cô đã lộ ra vẻ mặt sáng sủa, tươi đẹp, cái gì cũng chưa kịp nói, giả vờ ngoan ngoãn còn giỏi hơn người khác."Đêm nay anh sẽ về sớm một chút."

"À, có ngày nào mà anh không trở về sớm.

"Chu Yến Kinh nghĩ, hình như đúng thế thật. Công việc của anh cũng chẳng cần tăng ca, phía dưới có cấp dưới làm việc, công việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, rất hợp với Mạnh Đan Chi. Như thế rất tốt. - Hơn mười giờ, Mạnh Đan Chi tới trường học. Hứa Hạnh vừa mới bán được một bộ sườn xám, đang đứng ở chỗ đóng gói, khách hàng là sinh viên đại học B, thấy Mạnh Đan Chi thì mặt đỏ lên."Đàn chị."

"Không cần phải để ý đến tôi đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!