Editor: Sapoche
Bình thường Tô Văn Tâm cũng không hay nói chuyện với Trần Nhã Yên.
Dù sao đối với Trần Nhã Yên mà nói, Tô Văn Tâm chỉ là mẹ kế, cô ta có thể cùng ba ruột của mình nói chuyện phiếm, nhưng tuyệt đối sẽ không muốn nói mấy lời vô nghĩa với người mẹ kế này.
Cho nên lúc này cô ta khóc lóc, cầu xin bà ấy trợ giúp, nên trực giác mách bảo với bà đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Người của nhà họ Trần này, chỉ cần là việc nhỏ Trần Đạt Hải đều sẽ tự mình xử lý.
Trần Nhã Yên dù khóc lóc nhưng vẫn không quên nhìn vẻ mặt của bà ấy, dù bà ấy có nói gì đi nữa thì cô ta cũng muốn để Tô Văn Tâm giúp mình xử lý, nếu không sẽ rất phiền phức.
"Con đừng khóc nữa, từ từ nói dì nghe đã xảy ra chuyện gì." Tô Văn Tâm hỏi.
Nếu vấn đề lớn, bà ấy sẽ không thèm quan tâm nữa.
Mẹ kế nói giúp đỡ nói không chừng còn có chuyện không tốt hơn.
Trần Nhã Yên thấy cuối cùng bà ấy cũng chịu hỏi, nghĩ bản thân cô ta cũng chẳng thể giấu diếm được nữa, đành phải qua loa nói với bà.
…
Nửa tiếng trước, Tô Văn Tâm đã trở về.
Bây giờ, Trần Nhã Yên vẫn còn đang học trung học, nhưng mà cô ta học trường quốc tế, đều là học sinh con nhà giàu cả, Trần Đạt Hải đã bỏ rất nhiều tiền để cô ta có thể vào học.
Thành tích cô ta cũng chẳng tốt, không có chuyện gì thì kiếm chỗ đi chơi.
Hôm nay khi về nhà, nhìn thấy mấy người cảnh sát ở khu nhà, vốn dĩ Trần Nhã Yên còn chẳng thấy có chuyện gì mãi đến khi cô ta nhìn thấy hai người họ đi trên đường đến nhà cô ta.
Trong lòng Trần Nhã Yên có quỷ, không dám đi trên đường đấy nữa.
Cô ta nhìn thấy những người đó bấm chuông cửa nhà mình, là người hầu ra hỏi, nói chủ nhà không có ở nhà.
Cảnh sát hỏi: "Đây là nơi ở của Trần Nhã Yên sao?Người giúp việc:Đúng thế, nhưng mà bây giờ cô ấy không có ở đây, xin hỏi có chuyện gì không ạ?"
"Không có gì, chỉ là có chút chuyện riêng cần hỏi cô ấy một chút thôi, nếu cô ấy không ở đây, thì ngày mai chúng tôi sẽ quay lại.
"Tim Trần Nhã Yên đập thình thịch. Cô ta đã làm chuyện gì bản thân cô ta hiểu rõ nhất. Chờ sau khi mấy người cảnh sát rời đi, Trần Nhã Yên mới trở về nhà, từ lúc người giúp việc nói với cô ta đến bây giờ, cô ta vẫn cứ luôn ngồi trong phòng khách chờ. Trần Đạt Hải ở công ty, lúc trở về chắc chắn không sớm bằng Tô Văn Tâm. Mạnh Đan Chi là con gái của bà ấy, bây giờ lại là mẹ kế của cô ta. Đây cũng không phải là vấn để Tô Văn Tâm giúp cô ta đâu nhỉ? … Trần Nhã Yến khóc thút tha thút thít nói:"Con chỉ chụp có bức hình mà thôi, không biết làm sao cảnh sát lại đến nhà mình… hu hu hu."
"Có phải do chị gái báo án không ạ?
"Cô ta hỏi. Vẻ mặt Tô Văn Tâm biến sắc:"Chụp cái gì thế?
"Tình cảm của bà và Mạnh Đan Chi không được tốt, cũng chẳng ở chung với nhau nhiều. Nhưng nói thế nào Mạnh Đan Chi cũng là con gái ruột của mình, so với con gái kế cũng sẽ có khác nhau. Trần Nhã Yên lại có thể chụp ảnh của Mạnh Đan Chi, mấu chốt là còn gửi đến trường học nữa. Bây giờ còn đến xin bà ấy giúp đỡ, xem bà ấy là kẻ ngốc hay sao đây?"Thật sự không có gì…
"Trần Nhã Yên vẫn chưa phát hiện ra vẻ mặt của bà ấy:"Thì là ảnh chụp hôn môi thôi ạ, con tình cờ thấy được trên đường đấy."
"Con đưa ảnh chụp cho dì xem thử."
"Con đã xóa rồi ạ… dì, dì giúp con đi, đến năn nỉ chị gái được không ạ?"
"Thật sự xóa rồi?
"Trần Nhã Yên lấy di động đưa cho bà."Dì à, nếu dì không tin thì nhìn đi ạ.
"Đương nhiên Tô Văn Tâm không tin rồi, nhưng quả thật bà ấy không tìm thấy ảnh chụp."Dì chỉ không hiểu, nếu con chụp ảnh bình thường thì làm sao cảnh sát có thể đến tận nhà tìm được chứ, chuyện này dì sẽ nói cho ba con biết."
Bà ấy muốn biết cuối cùng là hình ảnh như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!