Chương 34: (Vô Đề)

Editor: Sapoche

Đương nhiên, Chu Yến Kinh chẳng hề biết được món quà lớn đã rời xa anh mất rồi.

Mạnh Đan Chi đặt một tay trên giá để quần áo của anh, cảm thấy cô cần phải đối xử tốt với anh, cầm lấy cổ tay anh xem thời gian, chín giờ mười.

"Hai mươi phút nữa mới đến chín giờ rưỡi.Cô nháy nháy mắt,Em cảm thấy cũng không phải là không thể.

"Chu Yến Kinh thắt cà vạt,"Em xác định mình có thể?

"Hình như anh thật sự muốn làm gì đó rồi. Mạnh Đan Chi lùi về sau một bước, sợ anh thật sự sẽ làm gì đó,"Không được."

Chờ Chu Yến Kinh xuống lầu, cô mới ngồi lại giường, nhớ đến ý tưởng vừa mới nghĩ ra khi nãy, cô thế mà lại muốn thêu cho Chu Yến Kinh nhiều cà vạt như thế.

Cái này rất không giống với tính cách của cô.

Thôi quên đi, Mạnh Đan Chi dừng tưởng tượng lung tung, thay quần áo đến trường học.

Hôm nay Hứa Hạnh tới cực kỳ sớm, tối hôm qua biết được mình chuẩn bị phải làm một tháng không công cô ấy cũng chẳng thất vọng, ngược lại còn rất vui vẻ.

Người khác không biết bí mật này, mà cô lại biết, cũng giống hệt như đang nằm mơ.

Thấy Mạnh Đan Chi đến cửa, cô ấy từ sau quầy đã đứng bật dậy, vô cùng hào hùng: "Bà chủ!"

"Lớn tiếng thế làm gì." Mạnh Đan Chi bị dọa cho giật mình.

"Buổi sáng là khởi đầu của một ngày mới tốt lành." Hứa Hạnh trợn mắt nói dối: "Bà chủ, tớ cảm thấy một tháng làm không công cũng rất tốt."

"…Mạnh Đan Chi nói:Cậu đừng như thế, tớ sợ.Hứa Hạnh cười nói:Tớ biết rồi, tối qua hai người có hạnh phúc không?Mạnh Đan Chi:Không hạnh phúc.

"Hứa Hạnh không tin. Hôm nay, Mạnh Đan Chi phải liên lạc để chụp một tấm ảnh quảng cáo, Hứa Hạnh thì nối gót theo sau cô. Những vấn đề tối qua chưa hỏi thì hôm nay đều dùng một hơi hỏi ra hết."Hai người ở chung với nhau khi nào thế?

Tớ nhớ cuối năm nhất, đầu năm hai cậu đã dọn ra ngoài ở trọ rồi nhỉ, khi đó đàn anh Chu vẫn ở nước ngoài mà."

"Nhưng mà, bà chủ này, bây giờ cậu ở đấy với đàn anh Chu chẳng lẽ anh ấy không có nhà riêng của mình sao?

"Hứa Hạnh cảm thấy không ổn:"Không đến mức đấy đâu nhỉ, tiền lương trong phòng phiên dịch rất thấp sao?

"Cô ấy lên mạng tra, hình như tiền lương của Bộ Ngoại giao cũng thế, về phần phòng thông dịch thì trên mạng lại không có thông tin gì. Mạnh Đan Chi trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu:"Đó là nhà của anh ấy.

"Hứa Hạnh mơ màng hỏi,"Đàn anh Chu?

"Cho nên cuối cùng là quen nhau lúc nào? Nhà ấy cũng là ba bốn năm đi? Vốn dĩ cô ấy muốn trở về ký túc xá để tự bổ não mình, nghĩ thử xem có phải bà chủ và đàn anh Chu là do giáo sư trong trường giới thiệu không, hay là bà chủ đã thêm phương thức liên hệ của đàn anh Chu. Bây giờ nhìn thấy chắc là mười tám, mười chín tuổi, bà chủ cô đã có quen biết rồi."Đàn anh Chu là trâu già gặm cỏ non à!Bản thâncây cỏ non

"cũng không nhịn được cười, cả người lắc lư qua lại. Trong lòng Hứa Hạnh thì lại giống như có con khỉ nhỏ đang chọc phá cô ấy,"Cuối cùng là quen nhau khi nào thế? Cũng chưa thấy cậu nói bao giờ, đàn anh Chu lại chẳng ở trong nước.

"Mạnh Đan Chi thâm sâu nói:"Đám hỏi gia tộc.

"Cũng không hề nói trước đấy hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Hứa Hạnh:"Tớ thích."

Cô ấy đã tự bổ não một chút, không hề có một chút tình tiết tiểu thuyết nào.

Không ngờ đến, lúc tất cả mọi người còn đau lòng cho cô, thì đàn anh Chu đã sớm ôm người đẹp vào lòng rồi.

-

Giữa trưa, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh đến căn tin.

Thức ăn đại học B rất ngon, đồ ăn ngon giá cả lại rẻ, lúc nào cũng thay đổi món mới, không phải giống kiểu thức ăn đen tối kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!