Editor: Sapoche
Lái xe cảm thấy bản thân mình vừa nghe thấy chuyện gì đó nguy hiểm. Nếu không phải đang lái xe ông đã đi xuống rồi.
Hôm nay sao phu nhân lại anh dũng như thế.
Chu Yến Kinh nhìn vẻ mặt Mạnh Đan Chi.
"Gặp chuyện không vui à?
"Tuy hỏi, nhưng giọng cũng không có câu nghi vấn nào. Mạnh Đan Chi nhìn anh vài giây, cong môi:"Không có đâu.
"Sự khác thường rõ ràng như thế, Chu Yến Kinh đương nhiên phát hiện ra, chỉ là anh còn chưa rõ vì sao cô lại mất hứng thế này thôi. Khi nãy vẫn bình thường mà nhỉ? Chu Yến Kinh quét mắt nhìn, quần áo của cô vô cùng sạch sẽ, xinh đẹp, kiểu tóc trang điểm cũng không có vấn đề gì, chắc là đây không phải là nguyên nhân rồi. Ánh mắt anh dừng ở cái túi lớn bên cạnh cô. Tuy không rõ là cái gì lắm, nhưng câu"thì cho
"vừa nãy chắc chắn là đang ám chỉ cái này. Cho anh? Hay là cho người khác? Bây giờ cô đang học ở trường, nếu quà cho người khác để trong của hàng là được rồi. Cho nên, chỉ có thể là người nhà, hoặc là anh. Chu Yến Kinh đóng điện thoại lại,"Vừa nãy muốn cho anh cái gì sao?
"Mạnh Đan Chi lạnh nhạt à một tiếng:"Ai nói là đồ cho anh.
"Dù sao khi cô nhìn thấy anh nhấn thích cũng chẳng thấy vui, nếu không có lời nói kia cô sẽ không thấy buồn đến như vậy. Anh nói nhưng anh lại chẳng làm được. Cô cảm thấy có phải trong lòng anh muốn có fan bạn gái không, dù sao cũng giống với mấy ngôi sao? Thế thì anh cũng có khác gì với mấy người đàn ông khác đâu. Chu Yến Kinh đã xác định được sự mất hứng này của cô là do anh mà ra. Anh thoáng nhớ lại lúc cô lên xe bản thân anh đang làm cái gì, hiểu được lý do là gì, anh khẽ nhướng mày."Không phải cho anh sao?
"Chu Yến Kinh nhỏ giọng than. Mạnh Đan Chi liếc mắt một cái. Sau đó thấy anh lại mở di động ra, vẫn là cái video còn chưa kịp bấm tắt khi nãy, chỉ là cô nhìn theo ngón tay anh một chút, dấu màu đỏ đã không thấy nữa. Hủy bỏ lượt thích. Tuy ngoài miệng Mạnh Đan Chi không nói gì, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ anh đang làm cái gì thế. Hủy bỏ làm gì? Là để cô thấy sao? Chu Yến Kinh ngẩng đầu, về lý do thì không thích hợp để nói với cô. Tính cách của Mạnh Đan Chi thế nào chứ, nếu hỏi thẳng"Em có thích anh không?
"chi bằng anh cứ từ từ khiến cô hiểu rõ tình cảm của mình, không phải tốt hơn sao? Có thể khiến cô thoải mái, đương nhiên rất tốt. Chu Yến Kinh nói:"Ăn gì chưa?Mạnh Đan Chi à nói:Ăn rồi.
"Giọng cô vẫn giống như vừa nãy, vốn dĩ chính là ngọn lửa chợt bùng lên, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Chu Yến Kinh nghe thấy thì nở nụ cười,"Thế bữa ăn khuya thì thế nào?
"Mạnh Đan Chi cảnh giác nhìn anh,"Anh muốn làm em béo ra sao?Chu Yến Kinh:Đương nhiên không phải, huống hồ em đã đủ đẹp rồi.
"Vừa mới nãy vô cùng không vui, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng thấy vừa lòng, ai cũng đều thích nghe người khác khen dáng người của mình xinh đẹp. Cô lấy lại tinh thần,"Đừng có nói mấy kiểu thế này.
"Lời ngon tiếng ngọt cũng vô ích."Nếu như em bất mãn với hành động khi nãy của anh." Chu Yến Kinh thả chậm tốc độ nói chuyện, "Anh có thể giải thích, thật xin lỗi, khiến em không vui.
"Mạnh Đan Chi cũng không phải lần đầu nghe tiếng anh giải thích. Chỉ là lần đầu tiên là năm trước, lần đó sau chuyện say rượu, ngày hôm sau khi tỉnh lại Chu Yến Kinh cũng nói thật xin lỗi."Anh chỉ nhấn vì đấy là thứ em chia sẻ cho anh."
Chu Yến Kinh dùng cái lý do này để đến gần cô: "Đừng suy nghĩ nhiều.
"Nói là giải thích, nhưng trên mặt anh không che giấu được chút ý cười. Có thể khiến cho Mạnh Đan Chi biểu đạt rõ tình cảm như thế, anh rất vui vẻ. Mạnh Đan Chi luôn thích ăn mềm không ăn cứng:"Làm gì phải giải thích với em, em cũng chẳng tức giận.
"Chu Yến Kinh cong môi:"Em không có, em chỉ muốn giết người."
"…
"Mạnh Đan Chi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, lại giống như đang giận dỗi. Rất nhanh đã đến căn hộ, các cửa hàng bên ngoài cửa đã bắt đầu ít dần. Các cửa hàng kim khí và siêu thị cũng nằm gần đấy. Chu Yến Kinh vẫn nói:"Vì phải đảm bảo an toàn cho người thân trong tương lai, anh phải để em vui vẻ.
"Anh nhìn sang phía ngoài cửa sổ,"Muốn vào cửa hàng mua chút gì đó không?
"Mạnh Đan Chi nhìn bên ngoài, biết là anh cố ý, tức giận đánh anh một cái:"Muốn mua thì tự anh mua đi!
"Để anh quên đi. Lái xe cũng chẳng nhịn được phải đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa hàng. Chu Yến Kinh giả vờ thở dài, mỉm cười. Mạnh Đan Chi:"…"
Anh sao lại làm bộ làm tịch thế này chứ.
Thấy cô không tính toán chuyện này, Chu Yến Kinh biết chuyện này đã qua đi.
Chỉ là không biết khi nào cô mới đặt tâm tư lên chuyện tình cảm, đến lúc đó mới biết cái này gọi là tình thú.
-
Khi lên lầu, Mạnh Đan Chi không đưa thứ trong túi cho Chu Yến Kinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!