Editor: Sapoche
Mạnh Đan Chi cảnh giác nhìn anh.
Bọn họ chưa từng có hành động thân mật vào sáng sớm như thế này, hình như đây là lần đầu tiên lại bất ngờ thế này.
Lại khiến cô có chút động lòng.
"Em chưa đánh răng.
"Mạnh Đan Chi nũng nịu lẩm bẩm. Ngay cả gương cô còn chưa nhìn, không biết ngủ một đêm đã thành cái dạng gì rồi, tóc có phải đã loạn hết rồi không? Chu Yến Kinh giả vờ phản ứng lại,"Hình như dúng là như vậy."
"…
"Đây là câu trả lời gì thế này."Không sao cả.
"Chu Yến Kinh nói. Có quan hệ lớn đấy. Mạnh Đan Chi càng không được tự nhiên, cũng không quay đầu đi thẳng vào nhà vệ sinh. Trong gương quả thật tóc tai của cô có chút loạn, ánh mắt vì lấy tay dụi nên có chút hồng hồng, vừa nhìn thấy lại thấy giống con thỏ nhỏ bị khi dễ. Cô chỉ hơi lộ ra chút biểu cảm, cái loại cảm giác yếu đuối mong manh nhất thời bay xa."Lúc này mới đúng." Mạnh Đan Chi vừa lòng.
Bên ngoài tiếng bước chân đã dần đi xa.
Chu Yến Kinh chắc là đi rồi.
Chờ sau khi Mạnh Đan Chi ra ngoài, quả nhiên trong nhà chỉ còn có mình cô thôi, lúc này trên bàn không có cháo nhưng có trứng chiên.
Rõ ràng cô đã sống ở Bắc Kinh lâu như thế rồi, nhưng cô có cảm giác anh biết mọi thứ.
Giống như là cái gì anh cũng đều biết rõ.
Ngay cả mấy hôm trước đến Ninh Thành, anh cũng không có cảm giác xa lạ gì.
Mạnh Đan Chi vừa cắn miếng trứng vừa nghĩ chẳng lẽ đàn ông đều muốn làm vua chúa sao? Không phải đâu, ít nhất mấy bạn học trong trường sẽ không.
Sự so sánh giữa người đàn ông thành thục và chưa thành thục càng không thể nào làm người ta có thể nói được.
Mà các sinh viên trong trường học, mãi mãi vẫn mang theo nét ngây ngô chưa ra ngoài xã hội.
Nhớ đến cảnh tượng lúc sáng, đột nhiên Mạnh Đan Chi lại cảm thấy nổi da gà, cô sao có thể làm như thế cùng với Chu Yến kinh chứ?
Da đầu cũng run lên, thật ngây thơ.
Lúc ấy bản thân nhất định là chưa tỉnh ngủ.
Chu Yến Kinh nhất định là cố ý nhân cơ hội như thế.
-
Trước khi thay quần áo ra ngoài, cô trở về phòng tìm vòng tai, ánh mắt lướt qua giá áo, xoay người đi đến.
Tuy tây trang của Chu Yến Kinh không khác nhau nhiều lắm, những mỗi bộ mặc lên người anh đều sẽ cho ra cảm giác khác nhau.
Đại khái dáng người anh chính là móc treo quần áo đi.
Nếu là người khác, chỉ sợ khi mặc lên sẽ khiến người ta cảm thấy cả tuần chưa thay quần áo.
Cà vạt và nơ đều được để riêng sang một bên.
Anh ở nước ngoài vài năm, có những nhãn hiệu yêu thích riêng, chúng rất nhỏ, nhưng được thiết kế không giống kiểu dáng bình thường.
Nếu là Hứa Hạnh nhìn vào chắc cũng chẳng cảm thấy có gì khác nhau lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!