Editor: Sapoche
Sao Mạnh Đan Chi có thể đoán trước được chuyện xảy ra ngoài ý muốn thế này chứ, ai biết được người chú Giang nhìn thấy là ai…
Chắc không phải là anh trai cô đâu nhỉ.
Lúc giỗ bà ngoại, cô và Mạnh Chiếu Thanh cùng nhau trở về, lúc ấy chú Giang cũng ở đấy còn cùng nhau ăn cơm.
"Chú Giang, chú nói lần trước là tháng Năm sao?"
Cô hỏi.
"Tháng Năm? Tháng mấy nhỉ, chú không nhớ rõ, dù sao chỉ biết là lần trước.
"Chú Giang cũng không biết lời nói của mình bị nghe thấy. Ông nhìn Chu Yến Kinh cười cười, còn không quên khen anh đẹp trai. Cách đó không xa con trai của ông chạy đến,"Ba, ba không nói bậy cái gì chứ?Chú Giang mất hứng:Sao ba có thể nói bừa được chứ!
"Qua hai giây, ông cảnh giác nhìn vừa mới đến:"Cậu là ai thế, sao lại gọi tôi là ba!"
"…
"Mạnh Đan Chi nhỏ giọng nói cho Chu Yến Kinh:"Mấy năm trước ông ấy mắc chứng Alzheimer, có rất nhiều chuyện không nhớ được.
"Chu Yến Kinh gật đầu."Cho nên vừa nãy có thể là nói anh trai em đấy." Mạnh Đan Chi nói: "Hai người không phải có chiều cao gần bằng nhau sao."
"Thế cũng không chắc.
"Chu Yến Kinh lại nói. Bỏ qua lời trêu chọc của anh, Mạnh Đan Chi cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa. Con chú Giang nhìn sang hai người, cười nói:"Ba tôi bây giờ là ông cụ mắc bệnh hay quên, hay nói sai, mọi người đừng để ý nhé.
"Mạnh Đan Chi lắc đầu:"Không sao đâu.
"Dù sao ông ấy cũng không làm gì."Anh vội thì cứ làm đi, chúng tôi tự qua đó được.
"Mạnh Đan Chi cười cười. Sau khi mọi người rời đi, hai người mới cùng nhau vào trong, không bao lâu đã đến trước mộ bà ngoại, lấy đồ ra sắp xếp. Mạnh Đan Chi kéo kéo tay áo của Chu Yến Kinh,"Gọi bà ngoại.Chu Yến Kinh:Bà ngoại.
"Mạnh Đan Chi cong môi. Lần đầu tiên bà ngoại gặp anh là khi cô đang học cấp ba. Khi đó bà ngoại đã mắc bệnh rồi, cô là một học sinh đương nhiên không tự chăm sóc tốt mình, Mạnh Chiếu Thanh và Chu Yến Kinh cùng nhau đến. Lúc ấy Chu Yến Kinh cũng ở lại đây một thời gian. Nửa năm trước cô đến đây, chỉ nói mình có thể phải đính hôn, bây giờ trở về còn dẫn người về theo."Nếu bà có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
"Mọi người đều rất vừa lòng Chu Yến Kinh, bà nhất định cũng sẽ vừa lòng. Từ khu mộ đi ra, lại chạm phải chú Giang ở cửa, thấy hai người, ông phải nhìn hồi lâu mới có thể nhớ được họ là ai."Phải đi rồi à?"
"Vâng, có thời gian rảnh sẽ về ạ.
"Chú Giang vẫn mỉm cười như trước,"Mau đi đi.
"Ở bên ngoài ăn cơm xong, khi trở về nhà đã gần hai giờ chiều, có mấy hàng xóm quen thuộc đến cửa nói chuyện, nhìn thấy bọn họ thì đều chào hỏi."Chi Chi là bạn trai con sao?"
"Đưa bạn trai về gặp mặt bà ngoại ạ?"
"Lâu quá chưa gặp, Chu Chu lại trở nên đẹp hơn rồi, ánh mắt thật tốt.
"Chu Yến Kinh cảm giác mình hệt như mấy bó rau ngoài chợ, bị mấy cô mấy bà cùng nhau nhìn, sau đó đưa ra đánh giá hài lòng. - -- Ánh mắt thật tốt."Con và Chi Chi đã đính hôn rồi ạ," Anh dịu dàng lên tiếng.
"Đính hôn rồi, nhanh như thế, là muốn bà Tô biết à."
"Ai da, thế không phải sẽ nhanh được uống rượu mừng sao?
"Mạnh Đan Chi từ ngõ nhỏ trở về, đã bị trêu chọc đến tận cửa, nhóm cô dì chỉ hận không thể thay cô kiểm định người đàn ông này là hợp hay không hợp. Khi về đến nhà, cuối cùng cô cũng có thể thở ra một hơi."Nhiệt tình quá rồi.
"Chu Yến Kinh không trả lời, anh giống như đã lần nữa tham dự vào cuộc đời của Mạnh Đan Chi, được cô đưa đến những nơi quen thuộc trong cuộc sống của cô. - Ninh Thành bên này so với phương Bắc ẩm ướt hơn nhiều, nhưng hai ngày này thời tiết rất tốt. Mạnh Đan Chi vô cùng vui vẻ sắp xếp chuyện phải làm trong hai ngày này, chuyện đầu tiên đã hoàn thành, chuyện thứ hai phải đến chào hỏi ông cụ Lạc."Em muốn đến chào hỏi ông cụ Lạc, anh có muốn đi cùng em không?
"Đôi mắt sáng ngời của cô viết rõ chữ"Mình cùng nhau đi đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!