Editor: Sapoche
Sau khi làm xong, Mạnh Đan Chi như có tật giật mình, nhanh chóng đóng trang web đó lại.
Rõ ràng Hứa Hạnh đã đi học rồi, trong cửa hàng chỉ còn mỗi cô, không có ai biết, Chu Yến Kinh càng không thể biết được.
Điện thoại để trên bàn rung lên hai cái.
Thấy tên Hứa Hạnh, trái tim đang nhảy lên thình thịch của Mạnh Đan Chi dần bình tĩnh lại.
Hứa Hạnh: [Đúng rồi, sửa chữa phải chờ xét duyệt nữa đấy.]
Mạnh Đan Chi: [Phải rất lâu sao?]
Hứa Hạnh: [Nhanh là mấy tiếng, còn chậm chắc tầm một, hai ngày nhỉ, điều kiện đầu tiên là do người biên tập quyết định, rồi còn phải xác định thông tin kia có chính xác không.]
Đáng sợ vậy à.
Nghĩ đến chuyện mình vừa làm khi nãy, sẽ không bị hỏi "Vì sao biết Chu Yến Kinh đã đính hôn, mời bạn cho biết bằng chứng chứ"?
"…
"Nếu như thế, cô sẽ không sửa lại đâu. - Hôm nay phòng thông dịch có chút khác với ngày thường. Lúc Chu Yến Kinh đến, vẫn như trước kia. Nhưng ngay sau đó, Tưởng Đông từ văn phòng đi ra đã bị người khác giữ chặt:"Ngày hôm qua cục trưởng xin nghỉ, tôi nghe nói là xin nghỉ kết hôn à!"
"Cái gì!"
"Xin nghỉ kết hôn?!
"Thoáng cái, những người xung quanh vốn không để ý đến đều bị làm cho kinh ngạc. Hơn nữa mới đây không lâu, bọn họ vừa mới nhìn thấy bạn gái của cục trưởng. Gần đây trong phòng phiên dịch có đủ các loại hội nghị, vô cùng vất vả mới gặp được chuyện liên quan đến cuộc sống tình cảm của cấp trên, đương nhiên sẽ thấy tò mò. Tưởng Đông bị vây quanh:"…Nghỉ kết hôn sao?
"Vẻ mặt đối phương vô tội:"Anh không biết sao?Tưởng Đông:Cục trưởng cũng chưa kết hôn, thì xin nghỉ kết hôn làm gì.
"Thì ra là không phải, một đám người thất vọng ngồi lại vị trí làm việc của mình. Trong lòng Tưởng Đông thầm nói không phải xin nghỉ kết hôn, nhưng xin phép nghỉ đính hôn, cũng chẳng khác nhau nhiều lắm, chuyện này sẽ không cần thiết để cho mọi người biết. - Buổi chiều, Mạnh Đan Chi về trường trước. Gần đây gặp không ít sinh viên chuyên ngành bắt đầu đi thực tập rồi, cô có cửa hàng của mình nên có thể tự mình làm. Trước cửa ký túc xá cô còn chạm mặt Trịnh Tâm Nhiễm. Vốn dĩ cô ta đang đi cùng đám chị em bạn dì của mình, thấy Mạnh Đan Chi thì nói,"Các cậu đi trước đi, tớ đợi anh tớ đến đón.
"Hai người bất hòa nhau cả trường này đều biết. Mạnh Đan Chi cũng rất muốn biết lúc này cô ta còn có thể nói cái gì được. Ánh mắt Trịnh Tâm Nhiễm trực tiếp nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô, còn muốn hỏi bài post trong khoảng thời gian gần đây trên diễn đàn trường,"Có phải đàn anh Chu hay không?"
"Chẳng lẽ anh cậu không nói gì cho cậu sao?
"Mạnh Đan Chi tò mò. Lần trước tin tức Chu Yến Kinh về nước, cô ta có thể biết được đầu tiên, chẳng lẽ chuyện đính hôn này, cô ta không biết sao? Nói đến đây, cô hình như chưa từng nghe qua tên anh trai của Trịnh Tâm Nhiễm từ miệng Chu Yến Kinh cả, vẫn là nhìn thấy trên tư liệu trường học, hình như tên là Trịnh Duệ."Anh tôi sẽ không nói cho tôi biết mấy chuyện nhỏ này." Trịnh Tâm Nhiễm hít sâu một hơi.
"Ừm." Mạnh Đan Chi ừm nhẹ, gật đầu: "Yêu đương, kết hôn, sống chết, quả thật là chuyện quá bình thường.
"Trịnh Tâm Nhiễm không bực bội cô, mà chỉ tức bản thân mình."Cậu cho rằng cậu và Chu Yến Kinh là tình yêu sao?
"Cô ta tức giận cười. Mạnh Đan Chi từ chối cho ý kiến, chỉ nói:"Cho đến bây giờ anh ấy cũng không chọn cậu nhỉ, thế thì cậu dựa vào đâu hỏi tôi vấn đề này?ChữKhông có tư cách
"vô cùng chói lọi xuất hiện trên mặt cô ta. Mạnh Đan Chi vỗ vỗ vai cô ta,"Đừng tức giận, như thế thật nhục nhã.
"Có đôi khi cô cũng cảm thấy Chu Yến Kinh chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, Trịnh Tâm Nhiễm chính là không thích cô, dù sao cô cũng đoạt hết tất cả nổi bật trong trường này của cô ta. Nhất là khi trường học có việc sẽ chọn cô thì cô ta sẽ tức như điên. Trịnh Tâm Nhiễm đứng yên tại chỗ, bị câu cuối cùng của Mạnh Đan Chi làm cho mơ hồ, từ khi nào cô ta phải bị nghe mấy câu thế này. Cô ta hừ lạnh, gọi điện cho Trịnh Duệ."Anh, Chu Yến Kinh có phải đã đính hôn không?
"Trịnh Duệ đang ngồi trên ghế lô, dừng một lát nói:"Sao em biết được?Trịnh Tâm Nhiễm:Anh biết sao?
"Trịnh Duệ cũng là mới vừa biết tin này, vẫn là trong lúc vô tình nghe người phục vụ nói mà biết được, là do Tô Khản nói chuyện phiếm kể cho bọn họ nghe. Anh ta đương nhiên không thể nói với cô ta được:"Anh biết.
"Trịnh Tâm Nhiễm hỏi:"Có phải Mạnh Đan Chi không?
"Trịnh Duệ nghĩ đến trước kia cũng chưa có cơ hội nói chuyện với Chu Yến Kinh, có lệ nói:"Cái này thì anh không biết, anh cũng không tham gia, có thể thế."
"Có thể?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!