Chương 22: (Vô Đề)

Editor: Sapoche

Chắc cũng biết đây là vấn đề nhạy cảm, nên ông cụ Chu cười nói: "Ăn cơm trước đi."

"Vốn dĩ lúc đầu lan truyền trên mạng, em còn không nghĩ trường học sẽ làm, không ngờ đại học B cũng muốn làm." Chu Linh Nghi cảm thán.

"Hình như là nghiên cứu sinh và bác sĩ mới có thể.

"Chu Cảnh cũng không chú ý đến mấy chuyện này, dù sao cũng là quy định mới, không liên quan gì đến sinh viên năm hai cậu, liếc mắt cái đã quên mất."Nhưng mà bây giờ anh và chị Chi Chi cũng không khác thế lắm mà.

"Những lời nói này của cậu, làm bầu không khí trở về như trước đó lần nữa. Chuyện Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh ở cùng một căn hộ không phải chuyện bí mật gì, chỉ là bởi vì cô còn là sinh viên, mọi người cũng không xác định được là cô có trở về ở ký túc xá ở không. Nhiều chuyện của vợ chồng son bị đưa ra ngoài nói thì rất xấu hổ. Hai lỗ tai của Mạnh Đan Chi đều đỏ lừ hết lên. Chu Yến Kinh hỏi:"Tiệc đính hôn có chuẩn bị thiệp không ạ?

"Đề tại được chuyển lần nữa, mẹ Chu nói:"Có chuẩn bị đấy, là ông nội con tự tay viết, nhưng mà thật ra đều là người trong nhà cả, không đưa cũng được."

"Vẫn nên đưa đi ạ."

Chu Yến Kinh nói.

"Nghe con.

"Ông cụ Chu nhìn về phía Mạnh Đan chi, dịu dàng nói:"Nếu con có muốn mời ai nữa, có thể nói với ông nhé.

"Mạnh Đan Chi gật đầu:"Dạ.

"Cô không tính mời bạn đến tiệc đính hôn của mình, nhiều nhất cũng chỉ có mỗi Trần Thư Âm thôi. Thời gian ăn cơm bởi vì chuyện này mà kéo dài hơn ngày thường tận mười phút. Thừa lúc mọi người cùng ra ngoài phòng khách nói chuyện, Mạnh Đan Chi chạm chạm tay Chu Yến Kinh:"Em còn nghĩ tối nay có ông nội và anh em ở đây nữa."

"Mà sao dì biết được chuyện ký túc xá vợ chồng…

"Bởi vì cách nhau không xa, Chu Yến Kinh hạ thấp giọng nói:"Chắc là xem tin tức.Mạnh Đan Chi hỏi:Khi nào thì chúng ta mới về ạ?

"Tuy cô rất thích nhà họ Chu, cũng đã đến rất nhiều lần, nhưng khi đổi thành một thân phận khác, lại có nhiều người nhìn chằm chằm vào cô như thế, cô thấy không thoải mái lắm. Chu Yến Kinh rũ mắt nhìn cô:"Muốn về sao?

"Mạnh Đan Chi gật đầu, lại lắc đầu:"Cũng không phải.

"Dáng vẻ không được tự nhiên này của cô rất ít khi thấy được, Chu Yến Kinh mỉm cười:"Em đi lên lầu đi, khi nãy mẹ anh nói muốn trò chuyện với em một lát."

"…

"Bây giờ mẹ Chu không đơn giản là dì Chu nữa, mà là mẹ chồng tương lai của cô. Chu Yến Kinh vỗ vỗ đầu cô,"Cũng chẳng có ăn thịt em.

"Mạnh Đan Chi còn chưa đi ra ngoài, chợt nghe mẹ Chu bên ngoài gọi cô:"Chi Chi đâu rồi, đang thì thầm cái gì với Chu Yến Kinh đấy?"

"…

"Thật đúng là đang nói thầm. Mạnh Đan Chi trừng mắt liếc nhìn Chu Yến Kinh một cái, rồi cùng mẹ Chu đi lên lầu. Chu Linh Nghi thấy cơ hội đến, nên chen đến:"Anh, anh nói cho em biết đi, sao anh có thể ở cùng chỗ với chị Chi Chi thế, em chỉ bế quan ở ẩn một thời gian thôi mà."

"Em không phải bế quan, mà là bế tắc."

Chu Yến Kinh liếc cô ấy, "Em quản nhiều thế làm gì."

"Là chị dâu tương lai của em.

"Chu Linh Nghi xem thường. Cô ấy như nhớ đến cái gì,"À, lúc mà chị Chi Chi thi vào đại học, anh không phải đến Ninh Thành à, khi đó anh đang nghỉ ngơi còn không chịu về nhà!

"Chu Yến Kinh không phủ nhận. Chu Linh Nghi:"Cho nên khi đó anh đã ---

"Chu Yến Kinh trả lời:"Không phải.Chu Linh Nghi:À…

"Cô ấy chỉ muốn moi chút tin tức từ miệng của anh trai thôi, mà sao lại khó khăn quá đi. - Lầu hai nhà họ Chu có vài phòng sách. Khi còn nhỏ Mạnh Đan Chi còn hay vào nhưng sau này lớn lên thì không còn nữa. Cô và mẹ Chu đến một phòng gần cầu thang nhất,"Yến Kinh trở về lâu thế rồi, đến giờ mới gọi con sang đây, không tức giận chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!