Chương 21: (Vô Đề)

Editor: Sapoche

Cũng giống như những gì Mạnh Đan Chi nghĩ, năm phút sau, Chu Yến Kinh xuống lầu.

Cô đến cạnh cửa sổ, thấy lái xe đã chờ dưới lầu, một khi tiến vào ánh mắt người ngoài, thì anh khi nãy và bình thường rất khác nhau.

Dù sao cũng là người đứng đầu phòng phiên dịch.

Mạnh Đan Chi lại đứng dậy, bản thân cô cũng phải cố gắng mới được, phải tỏ ra mình chẳng phải người yếu ớt gì.

Cô lại ăn thêm hai, ba muỗng cháo, rồi gọi điện thoại cho Chu Cảnh: "Trước kia em tìm người mẫu thế nào thế?

"Chu Cảnh đang đi học, nhỏ giọng nói:"Gặp mặt nói.Mạnh Đan Chi nói:Tối nay chị đến nhà họ Chu, nếu em ở đấy thì khéo rồi, không thì ngày mai nói đi.

"Hôm nay cô tính sẽ mang những sản phẩm thêu cũ của mình trước kia ra."Chắc là đi đấy." Chu Cảnh cũng không xác định, "Chị định làm gì?"

"Đến lúc đó em sẽ biết."

Chu Cảnh đang muốn hỏi lại, thì giáo sư trên bục giảng đã nhìn sang hướng này rồi, tuy là sinh viên nhưng gọi điện thoại trên giảng đường vẫn không ổn lắm.

Mạnh Đan Chi trở về phòng tắm rửa mặt, quần áo ngày hôm qua vẫn còn vứt trong sọt đồ dơ.

Cô lấy váy mình ra lần nữa, tính tự mình giặt một chút, nhưng mắt cô lại trông thấy cà vạt của anh.

Tuy quần áo con trai trong mắt của Mạnh Đan Chi chỉ có một kiểu duy nhất, nhưng cô vẫn nhìn ra được, đây chính là cà vạt ngày hôm qua anh đeo.

Cô thả váy xuống, lại lấy cà vạt lên xem.

Nét thêu tên thương hiệu phía dưới cùng của cà vạt cũng giống như đường cong trên mắt cô, Mạnh Đan Chi dùng ngón tay cái sờ sờ ---

Hay là, thêu chút gì đó lên cà vạt của Chu Yến Kinh nhỉ.

Cô ngồi lại trên giường, đây cũng tính là quà sao? Lỡ anh không thích thì sao?

Mạnh Đan Chi lại nghĩ, mặc kệ là anh có thích hay không dù sao cũng là cà vạt do cô thêu, nên anh phải đeo, không thể nói đồ cô làm khó coi được.

Nếu cảm thấy xấu thì ra cửa rồi mới được tháo xuống.

-

Còn chưa đến thời gian đi làm chính thức, phía trong phòng thông dịch tương đối hòa bình.

"Ai nói hôm qua cô nữ sinh kia đợi cả buổi chiều thế, nói hưu nói vượn, không có bằng chứng gì cả, người ta chỉ đợi có một lúc thôi."

"Không nhớ ai nói nữa."

"Ai da, cục trưởng mới về nước có nửa tháng thôi mà nhỉ? Còn có bạn gái luôn rồi sao?

"Một nữ phiên dịch viên đi ngang qua, nói như đinh đóng cột:"Nhìn cách hai người ở chung là biết, chắc chắn không phải thân thiết gì, chắc là sớm chia tay thôi.

"Người thấy rõ mặt Mạnh Đan Chi rất ít. Nhưng bộ sườn xám đã thật sự làm người khác vô cùng ấn tượng. Vốn dĩ trong phòng phiên dịch có mấy sinh viên nữ vừa mới vào năm nay, tuy là cục trưởng Chu nghiêm khắc, nhưng chuyện này vẫn là chuyện công. Ai ngờ, các cô ta còn chưa gần quan quan ban lộc, thì trăng đã bị người ta hái mất."Hôm qua tôi thấy hai người nắm tay nhau, líu rít nói gì đấy." Có người hạ giọng: "Cục trưởng còn bị kéo đi, thật không nghĩ tới luôn đó.

"Quả nhiên cứng cũng hóa mềm, cũng không phải không được. Ngày hôm qua anh ta không cố ý đi chào hỏi, còn nhìn thẳng vào Mạnh Đan Chi nữa, cô gái kia vừa nhìn đã thấy là người được dạy dỗ rất tốt, khí chất xuất chúng. Đứng chung với cục trưởng, thật sự là trai tài gái sắc."Đừng nói nữa, cục trưởng đến kìa.

"Mọi người nhanh chóng bay về chỗ ngồi của mình. - Buổi chiều, Mạnh Đan Chi đi mua mấy hộp quà để biếu sau đó trở về trường học. Hôm nay vốn dĩ có tiết nhưng sau đó lại bị hủy. Mạnh Đan Chi đành phải đánh vòng qua cửa hàng sườn xám, mấy món đồ cô thêu lúc học đại học phần lớn đều được cất trong cửa hàng sườn xám này. Hứa Hạnh đang ngồi trong cửa hàng xem phim."Bà chủ, cậu muốn tìm gì thế?"

"Tìm mấy thứ trước đây.

"Mạnh Đan Chi đi đến một cái rương gỗ, cái thùng này là mang từ chỗ bà ngoại đến. Một tháng gần đây bận quá, cái thùng này vẫn chưa mở ra. Những cái hộp trên cùng có k1ch thích bằng một bàn tay, Mạnh Đan Chi không nhìn kỹ, khi mở ra mấy hình thêu lớn phía dưới ra. Hứa Hạnh nhìn thấy đi sang:"Sao còn có tranh thêu phú quý nở hoa thế này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!