Editor: Sapoche
Ánh mắt hai người họ nhìn cô quá mức thẳng thắn, Mạnh Đan Chi muốn xem nhẹ cũng không thể được.
Nhất là khi ánh mắt hai người cứ nhìn thẳng vào môi của cô.
Bỗng chốc cô giống như trở thành diễn viên đoạt giải Oscar, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Đàn anh Chu! Sao anh lại ở trong đó thế?"
"…
"Hai nam sinh đang vô cùng hoài nghi tình hình thực tế này, không biết có phải mình đoán sai rồi không? Chẳng lẽ thật sự chỉ là màu son thôi sao? Thứ cho mấy người thẳng nam bọn họ, chưa từng có bạn gái nên cũng không thể phân biệt rõ son môi. Vẻ mặt Chu Yến Kinh vô cùng tự nhiên:"Thoáng khí.
"Lấy cớ cũng giống nhau như đúc. Hai nam sinh cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu cũng không biết chuyện này thật sự là như thế nào, cười ha ha hai cái nhanh chân chạy trốn mất dạng. Trong đường hầm lại yên tĩnh trở lại. Mạnh Đan Chi chọc chọc anh:"Anh làm gì thế, chút nữa đã bị hiểu lầm rồi đấy.
"Chu Yến Kinh cúi đầu,"Đây không phải là sự thật sao?
"Mạnh Đan Chi nghĩ cũng đúng, nhưng cô còn một năm cuối này có thể sống bình yên đến lúc tốt nghiệp, hơn nữa chuyện của cô và anh cũng chưa thật sự đến đâu cả."Em về đây, anh từ từ hít thở khí trời nha, anh Yến Kinh.
"Cô mỉm cười, xoay đầu muốn đi. Ai ngờ người bên cạnh lại lần nữa giữ chặt lấy cô, hơn nữa dùng sức không nhỏ, cô bởi vì quán tính mà bỗng mạnh mẽ rơi vào lòng của người đàn ông. Mạnh Đan Chi chưa kịp nói gì trước mắt đã tối sầm lại. Màn sân khấu vừa dày vừa nặng che kín hai người. Có người tới gần:"Ban lãnh đạo nói cũng nhiều quá trời, tớ còn chờ khi kết thúc sẽ ra ngoài chụp hình với các đàn anh."
"Ai…"
"… Hình như có người."
Bọn họ hạ giọng: "Cậu nhìn chỗ đó…"
Lưng Mạnh Đan Chi cứng đờ, sợ bọn họ sẽ kéo màn sân khấu ra, như thế sẽ nhìn thấy được cô và Chu Yến Kinh.
Màn sân khấu này một người có thể trốn được, nhưng hai người vào sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong bóng đêm các giác quan rất rõ ràng.
Nhịp tim mạnh mẽ của Chu Yến Kinh làm cô rung động, mặt Mạnh Đan Chi dần dần đỏ lên, không biết là ở trong màn sân khấu hẹp làm cho khó chịu, hay là do ngại ngùng.
Cho đến bây giờ cô chưa từng cùng ai làm chuyện này cả.
Ở trong đường nhỏ này người đến người đi, mỗi người đều có thể phát hiện ra họ, cô lại còn đang cùng Chu Yến Kinh ôm lấy nhau.
Giọng nói lại lần nữa vang lên: "Chắc là tình nhân nhỏ đó… Chậc chậc, cũng không sợ ban lãnh đạo phát hiện…"
Cũng may bọn họ không nhìn thấy dấu vết gì.
Nhịp tim của Mạnh Đan Chi cũng từ từ bình tĩnh trở lại, lại bị bắt ngẩng đầu, bị Chu Yến Kinh hôn loạn lên lần nữa, tim cô cũng sắp rớt ra ngoài.
Anh không lấy kính mắt xuống, nên nó vẫn đang trên mặt anh.
Chu Yến Kinh đưa tay ôm lấy eo cô, rõ ràng không có đèn nhưng lại biết chính xác vị trí trên người cô.
Chóp mũi Mạnh Đan Chi đều là mùi hương trên người anh, thỉnh thoảng cô còn có thể ngửi được mùi bạc hà tỏa ra, vô cùng thoải mái.
Có lẽ là bởi vì trong nhóm người quá lâu, nên có dính chút mùi thuốc.
Hơi thở của hai người hòa cùng một chỗ với nhau.
"Người này còn đang lén lút…
"Lại thêm một người qua đường nữa. Chu Yến Kinh cảm thấy hô hấp của người trong lòng không ổn rồi, cả người vô cùng khẩn trương, nhưng như thế này mới càng hấp dẫn anh. Thật lâu sau, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng được tự do."Chu Yến Kinh!" Hơi thở cô gấp gáp: "Chúng ta chia nhau trở về đi.
"Cô chặn Chu Yến Kinh trên tường, lùi ra sau vén màn sân khấu rời đi, kết quả cách đó không xa có người đến đây. Mạnh Đan Chi càng kéo màn lại che khuất anh. Không còn tiếng động nào nữa, cô cẩn thận vén rèm đi ra:"Em đi đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!