Editor: Sapoche
Nhẫn?
Một câu của Chu Yến Kinh đã lôi kéo sự chú ý của mọi người nhìn thằng vào tay của Mạnh Đan Chi, cô đeo nhẫn khi nào nhỉ!
Nhẫn đính hôn sao?
Có người cũng hơi hiểu rõ một chút, quan sát hồi lâu, mới nhận ra cô đang mang nhẫn đính hôn trên tay.
"Mạnh Đan Chi đính hôn?"
"Thôi đừng đùa…"
"Ai da… Ai nhanh tay cướp người đẹp về tay thế?!
"Lực chú ý của mấy nam sinh càng nhiều hơn, Mạnh Đan Chi là hoa khôi của khoa, cũng là hoa hậu giảng đường, đến giờ vẫn luôn độc thân chưa ai hái bông hoa này xuống. Bỗng nhiên hôm nay, đã hư hư ảo ảo đính hôn? So với các bạn cùng trường bọn họ càng kích động hơn. Trên mặt Mạnh Đan Chi ẩn chứa ý cười:"Cảm ơn đàn anh đã khen.
"Cô liếc mắt nhìn xung quanh một cái, không phải đang nhìn ai khác mà chính là đang nhìn anh."Là thế à, bạn học Mạnh, bây giờ tiết mục của lễ hội văn hóa cũng lát nữa mới bắt đầu, em đưa Yến Kinh đi dạo trường học đi.
"Chủ nhiệm Trương cũng nhìn thấy nhẫn, nhưng ông đối với đời sống cá nhân của sinh viên không hứng thú lắm, ông thấp giọng nói:"Tùy ý đi nửa tiếng đi.
"Mạnh Đan Chi gật đầu:"Được ạ.
"Chủ nhiệm vừa đi, mọi người cũng nhanh chóng tiến lên, người có dũng cảm một chút thì sẽ hỏi Chu Yến Kinh chút vấn đề. Thỉnh thoảng Chu Yến Kinh cũng sẽ trả lời lại vài cái. Về phần Mạnh Đan Chi, lúc này di động trong túi không ngừng rung lên. Cô nhìn những nữ sinh đang đứng xung quanh, cất cao giọng nói:"Đàn anh Chu, anh muốn đến tham quan ở đâu? Hay là đi dạo khu dạy học nhé?
"Chu Yến Kinh suy nghĩ:"Tùy em chọn.
"Mạnh Đan Chi nghi ngờ bản thân mắc chứng khó lựa chọn:"Được.
"Cô ở phía trước đi nhanh như bay, phía sau có nhiều người như thế nói không chừng Chu Yến Kinh sẽ bị cô bỏ xa tám trăm mét mất. Kết quả vừa quay đầu lại, người đàn ông chỉ cách mình có nửa bước chân. Lúc này xung quanh cũng không có ai, cuối cùng Mạnh Đan Chi mới có thể mở miệng:"Được rồi, toàn bộ người trong trường này đều biết em đeo nhẫn.
"Cô tháo nhẫn xuống, đưa cho anh. Chu Yến Kinh nhíu mày, không đưa tay nhận,"Đưa anh làm gì?
"Mạnh Đan Chi giả dối cười:"Không phải anh khen đẹp sao? Tặng cho anh.
"Chu Yến Kinh chẳng đổi sắc:"Còn cái khác đưa anh."
"Ở nhà." Mạnh Đan Chi bỏ nhẫn lại vào trong tầng nhỏ trong túi, tránh bị mất: "Ngày hôm qua lấy lúc về nhà.
"Đương nhiên Chu Yến Kinh biết chuyện này. Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, lại đeo vào tay, quay đầu hỏi anh:"Anh Yến Kinh, anh cảm thấy thế nào?
"Xưng hô này đương nhiên là muốn nghe lời hay. Chu Yến Kinh nói:"Rất đẹp.
"Mạnh Đan Chi cảm thấy vô cùng thỏa mãn:"Cảm ơn đàn anh Chu nhiều."
Tưởng Đông đứng cách hai người chừng hai mét, cái gì cũng không nghe được.
Từ nơi này đến khu dạy học khoa Ngoại ngữ có vô số đường đi, sẽ ngang qua một cây cầu, đây là hồ nước nổi tiếng nhất đại học B, thường xuyên có người nổi tiếng đến chụp ảnh.
Rất lâu rất lâu trước kia, trước khi Mạnh Đan Chi thi vào trường đại học có từng tới nơi này rồi.
Giả vờ làm sinh viên đến lớp tìm anh.
Khi đó cô và Chu Yến Kinh chỉ có mối quan hệ thanh mai trúc mã đơn thuần.
-
Nửa tiếng chớp mắt trôi qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!