Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh nói thẳng thắn như thế, khiến vẻ tươi cười trên mặt Trần Nhã Yên cứng lại một chút.
… Dường như rất khó ở chung?
Nhưng cô ta nghe nói quan hệ của anh và Mạnh Đan Chi rất tốt mà.
Chuyện này bị anh nói thẳng ra như vậy, Tô Văn Tâm cũng không tức giận, mà chuyển sang nhìn Trần Nhã Yên nói,
"Nhã Yên, con về trước đi."
Dì à… Trần Nhã Yên kêu lên.
Chu Yến Kinh nhìn Tô Văn Tâm, có chút suy tư:
"Cô Trần, cô có thể rời đi trước được không?"
Lời của anh không còn chút kiên nhẫn nào.
Trần Nhã Yên ý thức được lời này của anh nói là thật.
"Chuyện hôm nay trở về dì sẽ nói với con." Tô Văn Tâm hạ giọng, cũng không nói cụ thể nhưng hai người nghe đều hiểu được.
Trần Nhã Yên cắn môi, đành phải ra ngoài, đóng cửa lại sau đó hung hăng trừng mắt nhìn qua cánh cửa, mấy giây sau, cô gọi điện thoại đi.
Con chưa vào được!
Giọng người đàn ông trung niên đối diện nói:
"Sao lại thế, dì con không cho vào sao, không phải là do con không kiên trì chứ?"
Bị đuổi ra ngoài.
…? Phía bên kia yên lặng một lát,
"Con lại trở vào lần nữa thử xem?"
"Con bị Chu Yến Kinh đuổi ra ngoài!"
Trong lòng Trần Nhã Yên vô cùng tức giận, cô ta đứng đây Tô Văn Tâm, mọi việc vốn đã thành công rồi, kết quả ai biết vấn đề nằm ở chỗ Chu Yến Kinh chứ.
Chu Yến Kinh, Chu Yến Kinh.
Trên ghế lô chỉ còn hai người, Tô Văn Tâm mới bình tĩnh lại, bà đặt túi xách trên ghế,
"Con lên tiếng rất tốt."
"Dì có thể dùng lời lẽ nghiêm khắc hơn để từ chối."
Chu Yến Kinh cũng không vòng vo.
Sự xuất hiện của cô ta giống như là đang khiêu khích cũng như không tôn trọng Mạnh Đan Chi, xét cho cùng Trần Nhã Yên chỉ là người ngoài.
Cho dù Mạnh Đan Chi không ở đây.
"Bên ngoài dì đã từ chối rồi, nói nó không nên đi theo." Tô Văn Tâm xoa xoa thái dương,
"Giằng co cũng lâu lắm đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!