Editor: Sapoche
Đột nhiên anh dịu dàng như thế, Mạnh Đan Chi có chút không thích ứng kịp.
Cô ngồi xuống, "Quên đi, cũng chẳng có gì hay để hỏi.
"Người đối diện cuối cùng cũng nói gì đấy, có thể lại hỏi Chu Yến Kinh, đơn giản là chuyện của cô, giống như lúc trước cũng từng hỏi qua Trần Thư Âm. Chu Yến Kinh không nhúc nhích. Nhưng một lát sau, Mạnh Đan Chi lại sáp đến gần,"Anh vừa mới nói cái gì tháng sau?Chu Yến Kinh nói:Đính hôn.
"Mạnh Đan Chi à một tiếng. Bây giờ đã là giữa tuần cuối tháng rồi, hết tuần sau chính là tháng sau, quả thật nhanh nhất cũng là tháng sau."Nhẫn cũng sắp xong rồi."
Cô cười rộ lên, "Không biết nhìn ra sao nữa.
"Trước kia bản thiết kế đều do cô tự tay làm, mỗi đường kim mũi chỉ đều do cô làm, so với mọi người sẽ hiểu rõ nhất. Lần này trực tiếp thấy thành phẩm, cô có chút khẩn trương, mới lạ."Chính em thiết kế đấy, không thích cũng vô ích thôi." Chu Yến Kinh tắt đèn, không tiếp tục nói nữa.
"Ý này của anh là muốn ép buộc em đeo sao?"
Mạnh Đan Chi hỏi.
"Anh không nói thế."
"Ý của anh chính là thế."
"Đúng thật."
"…
"Hai người cãi vã một hồi, Mạnh Đan Chi cũng không buồn ngủ, đêm nay Chu Yến Kinh dường như chỉ muốn ôm cô ngủ, không có hành động nào khác. Khó có được một đêm yên tĩnh. Trong bóng đêm, giọng người đàn ông bên cạnh vang lên:"Vừa nãy anh có nói qua với mẹ em, hôm đính hôn ấy, mẹ em muốn đến tham gia.
"Mạnh Đan Chi sửng sốt một chút,"Bà ấy là mẹ em, cũng không thể không đến tham gia.
"Quan hệ có tệ hại thế nào cũng là mẹ con ruột thịt, cho dù cô không nói thì giáo sư Mạnh cũng sẽ để cho bà ấy đến thôi. Có thể nghe chuyện đính hôn này, tin tức cũng đủ nhanh chóng rồi. Nhưng mà bà ấy nói với Chu Yến Kinh cô có tính tình kém là có chuyện gì thế, lấy thân phận bà ấy là một người mẹ sao? Mạnh Đan Chi giễu cợt."Là thế nào." Chu Yến Kinh nói, "Không vui sao?Mạnh Đan Chi nói:Nào có, nhìn dáng vẻ của em giống đang không vui sao?
"Chu Yến Kinh nghĩ nghĩ,"Có một chút.
"Mạnh Đan Chi nói sang chuyện khác:"Đêm nay anh đi đâu thế? Trước kia không phải sau khi tan làm đều không có đi xã giao nào khác nữa sao?
"Dáng vẻ này của cô cực kỳ giống với người vợ hiền đang hỏi thăm công việc của chồng mình. Chu Yến Kinh cười ra tiếng:"Tụ họp với bọn Tô Khản.
"Thì ra là nhóm người Tô Khản, Mạnh Đan Chi vẫn nhớ rõ bọn họ. Tô Khản là mấy phú nhị đại [1], trước kia khi bọn họ học cùng trường đại học, cô có đến ký túc xá của bọn họ mấy lần, Tô Khản hay mua đồ cho cô ăn. [1] Phú nhị đại: Là thế hệ giàu có đời thứ hai. Thật sự xem cô như em gái mình luôn."Cậu ta nói anh là cầm thú.
"Chu Yến Kinh thấp giọng nói. Mạnh Đan Chi từ từ quay người sang, chắc là Tô Khản biết cô, cô không nhịn được cười gật đầu:"Anh đúng là thế thật.
"Mỗi lần đến tối đều rất cầm thú."Nhưng mà anh nói với mọi người sớm thế sao?" Cô xoay người, đưa tay chống giường ngồi dậy, "Còn sớm…
"Chủ yếu là sau đó sẽ trở nên như thế nào, cô cũng không biết nữa, Chu Yến Kinh ừm nói:"Nói bọn họ biết để chuẩn bị quà trước.Mạnh Đan Chi:…"
Lý do thật chính đáng.
Có chuyện này, lực chú ý của Mạnh Đan Chi bị dời đi, tuy trước khi ngủ vẫn còn nghĩ đến chuyện của Tô Văn Tâm, nhưng rất khó để hoàn toàn nghĩ mãi đến nó.
-
Có lẽ là do ngủ sớm, có lẽ là nguyên nhân khác.
Mạnh Đan Chi rơi vào cõi mơ.
Trong mơ ngoài trời đang mưa, cô ở trong cửa hàng sườn xám của mình, cửa kính bị đẩy ra có một người đàn ông đặt dù ở cạnh cửa, ngược chiều ánh sáng đi vào, xuyên qua một loạt giá treo sườn xám.
Anh đứng trước quầy tính tiền, tây trang sẫm màu dính chút nước mưa, nhìn rất mờ ảo nhưng cũng rất nhanh đã chẳng thấy nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!