Editor: Sapoche
Trần Thư Âm cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Trừ khi Sở Thiều che giấu chiều cao thật, khó trách trước kia cô nói mình thích người cao 190, anh còn nói 190 cũng không phải rất cao.
Cũng không cao lắm, vì chỉ cách chiều cao của anh một centimet thôi.
Thật là người đàn ông tâm cơ! Trần Thư Âm vô cùng tức giận, đến khi cô nói hôn lên cơ bụng, chắc chắn trong lòng anh đang thầm cười cô.
Vì chuyện này, cô lại càng không muốn để ý Sở Thiều.
Sở Thiều không ăn cơm tất niên ở nhà họ Trần, mẹ Trần bảo cô đi tiễn anh, vẻ mặt Trần Thư Âm ủ rũ nói: "Đi nhanh đi."
"Chờ chút.
"Sở Thiều nói xong, cúi đầu hôn xuống trán cô một cái. Trần Thư Âm:"Anh còn dám "động" môi nữa!Sở Thiều:Thế… động tay?
"Cô lại nghĩ đến chuyện kia,"Khi nào Phùng Quân khai trương?
"Sở Thiều nghĩ cô vội vã muốn đến bên kia, suy nghĩ vài giây:"Nếu em muốn đi, mùng Hai là có thể đến.
"Trần Thư Âm nghe xong, tủm tỉm cười:"Được.
"Vừa về đến nhà, mọi người trong nhà đều đang nhìn chằm chằm vào cô, tim cô cũng rung lên, chạy nhanh lên lầu:"Đừng hỏi con gì hết.Mẹ Trần tức giận:Đứa nhỏ này, ai muốn hỏi con chứ.Ba Trần cười ha hả,Con gái em em còn không biết à.
"Thật ra ông không ngờ rằng con gái mình có thể quen biết được với con trai của Phong Sở, dù sao tổng công ty hàng không Phong Sở cũng ở Ninh Thành. Từ đêm Ba mươi đến mùng Hai, Trần Thư Âm không ngừng phàn nàn chuyện này với Mạnh Đan Chi."Anh ấy nói mình mở quán bar, thế còn làm vịt làm gì?
"Mạnh Đan Chi nghi ngờ đoán:"Nhỡ đâu cô đơn thì sao?Trần Thư âm:Tớ thấy tức nhất là chuyện rõ ràng anh ấy cao 189, còn nói với tớ là 186, tớ còn ở trước mặt anh ấy nói thích 190 hu hu hu, cục cưng tớ xấu hổ quá.
"Mạnh Đan Chi thầm nghĩ cũng thấy đúng thật. Nếu Chu Yến Kinh như thế, cô chắc sẽ xấu hổ đến mức trốn khỏi nhà quá."189 mang giày vào sẽ thành 190 rồi, bước vào phạm vi săn bắn của cậu rồi.Trần Thư Âm:Không được.Mạnh Đan Chi:Trước đó 186 và cậu không phải vẫn tiếp tục sao?"
"…
"Trần Thư Âm không thể phản bác:"Đây là anh ấy gạt tớ, lừa gạt chiều cao với tớ.
"Nếu anh là cao 186 chứ không phải 189, thì cô không có cảm giác an toàn nhưng anh nói chiều cao là thật, thì… hình như cô có hơi tiêu chuẩn kép thì phải. Buổi tối, Trần Thư Âm không nhịn được mà hỏi Sở Thiều. [Tại sao anh nói anh cao 186?] Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Sở Thiều gửi một tin nhắn thoại, hình như là đang c ởi quần áo:"Bởi vì 189 có hơi cao một chút, mọi người đối với 186 cũng sẽ khoan dung hơn một chút."
Trần Thư Âm: [Em tin anh mới lạ đấy.]
Sở Thiều: [Thật đấy.]
Trần Thư Âm: [Không cho phép đến nhà của em.]
Trần Thư Âm: [Quán bar của anh mở khi nào?]
Sở Thiều: [Cùng với khoảng thời gian quen biết em.]
Trần Thư Âm nhớ lại một chút, khó trách khi đó anh muốn đi làm công, chắc chắn bởi vì không có tiền mở quán bar.
[Vì quán bar không kiếm được tiền nên anh mới đi làm vịt sao?]
Đây là lần đầu tiên Sở Thiều nói với cô: [Anh không phải là vịt.]
Trần Thư Âm: [Do chính anh nói mà.]
Sở Thiều: [Lúc đó là nói giỡn.]
Là anh cảm thấy được Trần Thư Âm rất thú vị, nên mới cùng cô nói như thế, chính anh cũng không nghĩ đến mình sẽ động lòng với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!