Editor: Sapoche
Cái này giống như bữa tối cuối cùng của chúa Jesu và mười hai môn đồ, đương nhiên phải lợi dụng cho thỏa mãn rồi.
Bữa ăn cuối cùng của chúa Jesu và 12 môn đồ
Dù sao ngày mai cũng phải rời xa trai đẹp rồi, đương nhiên Trần Thư Âm phải làm cho thật vui vẻ rồi, hai người ầm ĩ đến nửa đêm.
Chỉ là lúc đó quá mệt rồi.
Loại cảm giác này giống như đại não như vừa bị sốc điện xong, khiến cho giọng Trần Thư Âm cũng khàn khàn đi, theo bản năng muốn từ chối, lại bị Sở Thiều giam cầm.
"Không thể nói lời không giữ lời đâu.
"Sở Thiều ưỡn người về phía trước. Trần Thư Âm không đoán trước được, khẽ kêu lên một tiếng,"Em đổi ý lúc nào chứ?
"Cô không thể yếu thế được, cho dù là cậy mạnh cũng muốn khoe ra. Sở Thiều nhớ đến cái cớ cô vừa nói khi nãy:"Thật sự thích 190?
"Mặt Trần Thư Âm đỏ lên, sắp không chống đỡ được, may mà được anh đưa đến giường, quần áo cũng đều trượt xuống xương quai xanh, phong cảnh vô cùng đẹp mắt."Chỉ là thích thôi!
"Miệng cô vẫn còn rất cứng. Trần Thư Âm hệt như đang gây chuyện, đưa đôi mắt mông lung nhìn anh,"Ai, cái kiểu chiều cao này á, là điều kiện tiên quyết, không có cách nào khác.
"Khoé mắt Sở Thiều có chút đỏ lên, rất là câu người. Sau đó Trần Thư Âm đã biết được kết quả của mạnh miệng là gì rồi. Cô chỉ mạnh miệng, còn anh thì không. Giọng Trần Thư Âm đứt quãng, từng chữ từng chữ ngắt quãng phát ra:"Anh… là vịt! Em muốn… khấu trừ! tiền!
"Cô bóp lấy cánh tay anh."Anh đang nghiêm túc phục vụ em." Giọng nói của Sở Thiệu cũng không ổn định, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, cố ý nhấp thêm vài cái, hỏi: "Khấu trừ nhiều hay ít?
"Đầu của Trần Thư Âm đang hỗn độn thế này, làm sao biết rõ mấy con số nữa chứ."Mấy… trăm… Một ngàn!"
"… Không nhiều lắm?
"Anh đến gần hỏi. Trần Thư Âm nghĩ cũng đúng, không khỏi nghĩ thêm, dựa theo lời anh nói:"Hai… A!"
Lời còn chưa thốt ra đã bị hành động của anh đánh gãy.
Trần Thư Âm không còn cách nào để suy nghĩ về đề tài nữa rồi, rơi vào trạng thái động t1nh rồi, hình như ngọn đèn trên đỉnh đầu đang nhấp nháy, khiến cô muốn hoa mắt.
Cô có cảm giác Sở Thiều đang hôn cô, rất nhẹ cũng rất dịu dàng.
Nhưng một lát sau, cô lại phát hiện anh thay đổi rồi, tính xâm lược trở nên rất mạnh.
Trần Thư Âm đã quên mất cảm giác sau đó là gì, chỉ cảm thấy cả người đều mệt mỏi, sau đó mơ mơ màng màng đã ngủ mất, còn về những chuyện khác thì không quá ấn tượng.
Sáng sớm ngày hôm sau, kế bên đã chẳng còn ai nữa.
Lúc này cuối cùng Trần Thư Âm cũng có thể trở về chỗ cũ tối hôm qua, chắc là Sở Thiều đã nghe hiểu lời cô nói, thật ra có yêu cầu, nhưng mà tất cả đều nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được, thỉnh thoảng lại thấy thẹn thùng.
Ai, nghĩ đến đêm nay không có, cô còn chút luyến tiếc.
Trần Thư Âm xuống giường, bởi vì tối hôm qua không có tiết chế, nên bây giờ chân có hơi mềm ra, từ trên lầu đi xuống ra đến cửa chính vẫn có chút khó chịu.
May mà ban ngày không có mấy người đi làm, cũng không có ai chú ý đến cô.
Trần Thư Âm không nhìn thấy Sở Thiều, đang định đi, quay người lại đã thấy Sở Thiều đi đến phía sau mình, "Muốn đi à?
"Anh xách đồ ăn sáng trên tay."Đúng thế!
"Trần Thư Âm có hơi hụt hơi. Sở Thiều cao hơn cô một cái đầu. Tuy đang là mùa đông, nhưng cô không mặc đồ cao cổ, vừa nhìn đã thấy những dấu hôn ngay cổ, bỗng nhiên đã nhớ đến bộ nội y bằng tơ tằm màu đen của cô đang mặc. Cũng lớn gan thật."Ăn rồi đi cũng không vội.
"Anh đưa cho cô. Trần Thư Âm cũng ở lại, quả thật cô cũng rất đói bụng, dù sao là anh mua, cô ăn cũng cảm thấy thoải mái. Bartender lén lút đợi Sở Thiều rời đi, hỏi:"Cô Trần à, cô cùng cậu Sở đang yêu nhau sao?Trần Thư Âm:Sao lại hỏi như thế?Bartender:Nhìn rất giống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!