Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Sapoche

Bốn giờ chiều, bầu trời bên ngoài đang dần trở nên xám xịt lại, như muốn mưa to, mấy nữ sinh vừa cười nói đi vào cửa hàng.

"Khi nãy mới bước vào, mấy cậu có thấy tên cửa hàng là gì không?"

"Là Kinh cái gì, Kinh Diễm?"

… Tên là Kinh Chi.

Những tòa nhà bên ngoài cổng Bắc ở đại học B có kiến trúc vô cùng hiện đại, nhưng ở cổng phía Nam lại khiến cho người ta có cảm giác như đang sống trong thời đại Trung Hoa Dân Quốc, bởi vì nơi đây có không ít Tứ hợp viện [1] còn sót lại.

[1] Tứ hợp viện:

Xuất hiện từ thời Đông Chu, đến nay đã có khoảng hơn 2000 năm lịch sử. Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông

- Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

Cửa hàng sườn xám của Mạnh Đan Chi mở ở hẻm Thanh cổng phía Nam.

Từ lúc cô mở cửa hàng sườn xám Kinh Chi này, thì địa điểm tình cờ gặp của các nam sinh trong trường đã đổi từ lớp học thành ở trong cửa hàng này.

Mọi người đều là lần đầu tiên có thể nhìn thấy một người mặc sườn xám đẹp thế này.

Điện thoại di động đang đặt trên bàn sáng lên, Mạnh Đan Chi mở ra xem thì thấy thông báo có mưa to, nhắc nhở người dân trong thành phố ra khỏi nhà nhớ mang theo ô.

Các nữ sinh nhìn cô một lúc lâu, lại cầm nhãn giá của quần áo lên xem thử, thì thấy giá cả đắt đến mức không tin được, đành phải tay không rời đi.

Hứa Hạnh từ phòng thử đồ đi ra, chợt nghe thấy các cô ấy nhỏ giọng đánh giá.

"Bà chủ này, tớ nói chứ cửa hàng này của cậu chỉ có một khuyết điểm duy nhất, chính là giá cả cao quá. Nhìn xem cái này tớ mặc thế nào?"

"Ánh mắt tớ cậu còn nghi ngờ nữa sao?"

Mạnh Đan Chi đang ngồi phía sau quầy, cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Hứa Hạnh cũng không phát hiện ra, uyển chuyển nói:

"Đúng thật, cái này là thích hợp nhất, tớ còn cho là tớ không hợp với sườn xám nữa."

Cô ấy tự mình lấy túi bỏ vào, cảm thấy bộ sườn xám này rất hợp với mình.

"Không phải chỉ những người có dáng người đẹp mới có thể mặc." Mạnh Đan Chi dịu dàng giải thích:

"Thời Dân Quốc, có rất nhiều người bình thường đều mặc nó."

Hứa Hạnh hỏi:

"Tớ không phải là người đầu tiên đến khai trương cửa hàng của cậu chứ?"

Mạnh Đan Chi cong môi:

"Sai rồi, cậu là người thứ hai."

Hứa Hạnh bỗng ngẩng đầu lên, cô ấy chợt nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp ở trước mặt mình, phải ngạc nhiên hết một lúc lâu, cô ấy mới có thể lấy lại tinh thần được.

"Người đầu tiên là ai?"

Hứa Hạnh hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!