Chương 27: (Vô Đề)

Lòng tham không đáy

Trans: Thanh Trà

Tần Bắc Bắc mở đề thi ra, lại hỏi: "Trận đấu bóng rổ hôm qua có hay không?"

Lâm Bạch Du lắc đầu: "Không hay mấy, đội trường mình bị đánh thảm lắm, nhưng mà lại không nhận thua."

Tần Bắc Bắc buồn cười cong mắt lại: "Bọn họ mà dám nhận thua, mọi người ở trường sẽ không chỉ chê bai kĩ thuật kém nữa, còn mắng bọn họ không ổn nữa rồi."

"Trận đấu bóng rổ giữa các trường không phải là tổ chức chính thức, bọn họ cứ thua mãi, mọi người cũng chỉ chê hai ba câu thôi."

Vì vậy thành viên đội bóng rổ không phải người do trường chọn.

"Cậu thấy bình thường mọi người rất tức giận đúng không?" Tần Bắc Bắc chống mặt: "Bọn họ cảm thấy thắng là do năng lực của bọn họ, thua rồi sẽ trách móc rất nhiều."

Lâm Bạch Du là lần đầu tiên biết mấy chuyện này, bởi vì ở trường cũ của cô không có đội bóng rổ, mà đều làm đề.

"Tùy Khâm vào kiểu gì vậy?"

Tần Bắc Bắc cười hi hi một lúc: "Chuyện này kể ra cũng buồn cười phết, hồi lớp 10, đội trưởng đội bóng rổ khóa trước là đàn anh lớp 12 khi ấy, lúc ấy bọn họ muốn tìm người nối nghiệp, sau đó lúc ở trên bãi tập đánh bóng, có người đánh vào trước mặt Tùy Khâm."

Lâm Bạch Du nhíu mày, bóng rổ mà đập vào người rất đau đấy.

Tần Bắc Bắc: "Có người bảo Tuỳ Khâm nhặt lại, Tùy Khâm thẳng tay ném về, ai ném ra đấy, thì đập vào trước mặt người đó."

"Có phải rất Tùy Khâm không?"

Lâm Bạch Du hơi cong môi: "Cũng hơi hơi."

Có thù tất báo, không chịu chút thua thiệt nào.

Không được xem cảnh đặc sắc đó, quả thật đáng tiếc.

Nói thế thì…

Chuyện thua thiệt nhất Tùy Khâm phải chịu ở đời này, là cô

- Lâm Bạch Du.

Trái tim vốn đang hào hứng của Lâm Bạch Du bỗng tụt xuống, bởi vì chuyện dịch chuyển vết thương, mãi luôn chắn ngang giữa cô và Tùy Khâm.

"Hồi trước trước lúc thi đấu, đội bóng rổ sẽ luyện tập ở bãi tập bên kia, có rất nhiều cô gái đến vây xem, đều là đến xem Tùy Khâm cả."

"Hồi lớp 10 lớp 11, đông vui dữ lắm."

Nói chuyện đến đây, bạn học đến lớp cũng ngày càng nhiều.

Châu Mạt thấy Tần Bắc Bắc đang đội mũ, cũng kêu ầm lên: "Bắc Bắc, mũ mua đâu đấy, đẹp thật đấy."

Tần Bắc Bắc đang làm bài: "Cha tớ mua."

Châu Mạt ui da một tiếng: "Chú Tần quả là có con mắt tinh tường, chiếc mũ này khiến đầu cậu trông rất nhỏ, rất đẹp, đâu như cái đầu to của tớ, đội mũ xấu hoắc."

Chủ đề chớp mắt đã dần biến mất.

Bạn bè thân thiết trong lớp số 1 của Tần Bắc Bắc không ít không nhiều, đều khen một câu mũ rất đẹp, tâm tư vốn đang tích tụ của cô ấy cuối cùng cũng đã âm thầm phân tán đi nhiều.

"Tần Bắc Bắc, cậu che tóc kĩ thế làm gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!