Chương 42: Kẻ Cặn Bã Thì Không Đáng 2

Lâm Bạch Du đặt ra yêu cầu bắt buộc cho mình.

Thứ nhất, không được bị thương.

Thứ hai, không để bị bệnh.

Thứ ba, tốt với Tùy Khâm.

Điều thứ ba ngược lại là điều dễ làm nhất, điều thứ nhất, Lâm Bạch Du cảm thấy mình chú ý một chút là có thể cố gắng tránh được.

Nhưng bị bệnh, có khi con người không cách nào khống chế.

Giống như lần trước cô đột nhiên bị sốt, bản thân cô cũng không rõ nguyên nhân, cũng vì đã khỏi nên không đến bệnh viện kiểm tra.

Từ nhỏ đến lớn, cơ bản Lâm Bạch Du chưa hề đến bệnh viện.

Nếu bản thân cô thật sự bị bệnh, vậy cô chỉ có thể đi chăm sóc Tùy Khâm.

Còn về thái độ của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du căn bản không chú ý, anh không thừa nhận thì không thừa nhận, dù sao cô cũng đã biết.

Có lẽ là mình đoán quá xa, thật ra chính anh vẫn chưa đoán được sau đó.

Xác định rồi, rốt cuộc Lâm Bạch Du cũng thả lỏng, không còn là trạng thái như đêm qua, thậm chí còn chủ động rủ Tần Bắc Bắc đi nhà vệ sinh.

Con gái rất ít khi một mình đi vệ sinh.

Các cô vừa quay lại, quẹo qua hành lang thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ở cửa:

"Làm phiền giúp cô gọi Tùy Khâm, được chứ."Tần Bắc Bắc tò mò:

"Tìm Tùy Khâm à, chưa từng gặp, là mẹ cậu ấy sao, trước giờ tôi chưa từng thấy mẹ cậu ấy tới trường."Lâm Bạch Du lắc đầu:

"Thoạt nhìn không giống."Hai cô vừa đi qua bà ta, Tùy Khâm từ trong phòng đi ra.

Lâm Bạch Du còn chưa đi khỏi người phụ nữ chợt nghe thấy người phụ nữ bên cạnh mình thình lình quỳ bịch xuống một tiếng.

Tần Bắc Bắc to gan như vậy mà cũng giật mình.

"Bạn học Tùy Khâm, cô biết là Mã Hoành sai, nhưng nó đã bị phạt, cũng bị dạy dỗ rồi, cháu có thể tha thứ cho nó không, để nó tới trường học, cô bảo nó xin lỗi cháu, nếu không thì cháu đánh lại, được không?"

Ánh mắt mọi người đều nhìn sang đây, trong lúc nhất thời, hành lang yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng khóc của đối phương.

Tùy Khâm đứng trước mặt cô, sắc mặt dửng dưng.

Dù ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng máu lạnh.

Nhưng ai quy định người bị hại phải tha thứ cho người gây hại chứ.

Không được.Giọng điệu và vẻ mặt của thiếu niên đều lạnh lùng như nhau.

Tùy Khâm giấu đi cảm xúc trong mắt:

"Cô không cần quỳ với cháu."Dường như người phụ nữ không nghe thấy, khóc lên:

"Cháu à, chúng tôi cũng đã bồi thường tiền, hiện tại đến thi đại học nó cũng không thi được, tôi và cha nó cũng chỉ là người thường, hiện tại trời cũng sập rồi, cháu muốn bồi thường thế nào, chỉ cần có thể để nó quay lại là được…"Mấy lớp khác nhìn thấy cảnh tượng này đều bàn tán sôi nổi.

"Thôi học là quá nghiêm trọng…"

"Mặt Tùy Khâm còn bị thương cơ đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!