Chương 32: Kiểm Chứng 2

Bên lề đường yên tĩnh, Lâm Bạch Du bị Tùy Khâm nhìn đến nỗi không được tự nhiên.

Cô không phân biệt được trong đôi mắt xếch xinh đẹp kia là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy hình như mình bị giữ chặt.

Cổ họng thiếu niên hơi chát: Là chuyện tốt.Từ nhỏ đến lớn, trên người anh từng xuất hiện vô số vết thương không biết từ đâu ra.

Nhìn thế nào cũng khớp với lời Lâm Bạch Du nói.

Lâm Bạch Du cong cong môi:

"Đúng vậy. Cậu đừng nói cho người khác đấy, tôi sợ bị bắt đi làm nghiên cứu, vậy thì sẽ không toàn mạng."Cô xích lại gần:

"Tôi chỉ nói cho một mình cậu."Tùy Khâm một mình có được bí mật lại cất giấu một bí mật lớn hơn vẫn chưa được chứng thực, híp híp mắt rồi trở tay bắt lấy tay đang nắm lấy cánh tay mình của cô.

Cậu yên tâm vậy à?

Anh hỏi.

"Bởi vì cậu là Tùy Khâm mà." Lâm Bạch Du nói.

Cùng câu nói, lại một lần nữa nói ra từ miệng cô.

Tùy Khâm muốn kiểm chứng suy đoán của mình, nhưng cũng không thể rạch một vết thương trên người Lâm Bạch Du nên dần bực bội.

Lâm Bạch Du rụt tay mình, không hất ra.

Bàn tay nam sinh rất lớn, sức cũng không nhỏ, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô như muốn nắm chặt ra thứ gì đó.

Đau. Cô nhỏ giọng.

Tùy Khâm bỗng buông ra: Biết đau à.Lâm Bạch Du lấy làm lạ mà nhìn anh:

"Đương nhiên, tôi đâu phải người không có cảm giác, nếu không đau đớn thì thật tốt."Cằm Tùy Khâm ép chặt, chậm rãi mở miệng:

"Lâm Bạch Du, đến cả ông trời cũng thích cậu."Ngay cả bị thương cũng có thể để người khác thay thế.

Mà anh, đại khái là vật thảm thương bị chọn trúng, chỉ cần nhận đau khổ của cô là được.

Hai người họ giống như sự tồn tại tương phản.

Người giống như anh, vết thương thì tính là gì, chỉ là món khai vị trong cuộc sống mà thôi, đại khái là ông trời nghĩ như vậy.

Nhưng hôm nay, thay cô nhận lấy, anh cam tâm tình nguyện.

Lâm Bạch Du hỏi:

"Sao cậu lại giống như tôi, đều bị thương ở mặt?"Lúc ấy ở cuối phố ăn vặt, không có gương, cô chỉ có thể dựa vào đau đớn lúc vết thương xuất hiện mà biết mình bị thương ở đâu.

Cũng là ở xương gò má.

Cô vô tư hỏi.

Bởi vì cô không thấy anh bị thương như thế nào, cô cho rằng là lúc anh đánh nhau bị những người đó làm bị thương.

Lâm Bạch Du mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lần trước bị thương là ở ngón tay, quá lơ đãng nên rất khó để nhớ lại.

Có một số thứ, tận mắt nhìn thấy mới có thể phát hiện sự liên quan.

Hầu kết Tùy Khâm chuyển động hai cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!