Chương 26: Cậu Và Anh Ấy Là Cùng Một Người 2

Khi Tùy Khâm từ cửa hàng tiện lợi trở về, điện thoại của Lâm Bạch Du vừa nối máy.

Thầy Trương ạ?

Đúng vậy.

"Thầy Trương, em là Lâm Bạch Du."Giọng điệu cô vẫn khiêm tốn như cũ, như tiếng suối trong rừng.

Tùy Khâm lột một viên kẹo cao su ra nhét vào trong miệng, nghiêng nghiêng dựa vào tường, khung mày dựng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ buồn cười.

Lâm Bạch Du sắp xếp từ ngữ cho ổn:

"Thầy Trương, em muốn hỏi, hôm nay người cuối cùng rời khỏi phòng vẽ là ai."

"Cầm Ngữ? Chắc là em ấy."

"Ngoại trừ Cầm Ngữ thì không có người khác ạ… Vâng, em biết rồi ạ."Lâm Bạch Du hơi dừng lại, tâm trạng khó tránh khỏi không vui:

"Đúng rồi thầy, bức tranh hôm nay em nộp bị người ta vứt từ trên lầu xuống."Trương Dương: Cái gì?

Thầy ấy nghĩ lại vấn đề vừa rồi của Lâm Bạch Du, còn có gì mà không rõ.

Lâm Bạch Du dạ một tiếng, vẫn chưa nói hiện tại bức tranh của mình vẫn ổn.

Trương Dương nhanh chóng nói:

"Em chờ thầy hỏi Cầm Ngữ cái đã."Ngắt điện thoại, thầy ấy gõ rồi mở cửa một phòng, cháu gái mình đang ở bên trong xem điện ảnh, thấy thầy ấy thì cười tủm tỉm: Cậu.

"Hôm nay cháu là người cuối cùng rời khỏi phòng vẽ?" Trương Dương hỏi.

Đúng ạ.

"Ngoại trừ khóa cửa, cháu còn làm gì nữa?"Trương Cầm Ngữ buồn bực:

"Còn có thể làm gì, không làm gì cả."Sắc mặt Trương Dương khó coi:

"Cậu đã biết rồi, cháu còn không nói?"Trương Cầm Ngữ thấy thầy ấy thật sự tức giận thì trong lòng lo sợ bất an.

Vừa nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô ta, Trương Dương biết ngay xong rồi, cháu gái của mình chắc chắn đã làm chuyện không nên làm.

Trương Cầm Ngữ thấy thầy ấy càng ngày càng tức giận, vội vàng nói:

"Cháu… Cháu chỉ nhìn trộm tranh của bọn họ, việc này cũng đâu phạm pháp."

"Cháu chỉ nhìn thôi sao?"

Dạ?

"Vì sao cháu vứt tranh của Bạch Du?"Trương Cầm Ngữ: Gì ạ?Cô ta cạn lời:

"Cháu vứt tranh của cậu ấy làm gì?"Đợi đã, tranh của Lâm Bạch Du bị vứt?

Trương Dương đã tự động nghĩ xong lý do:

"Cháu ghen ghét tài năng của em ấy cho nên mới muốn vứt bức tranh, không cho cậu thấy."

"Cháu không muốn em ấy cùng cậu tham gia cuộc thi."Trương Cầm Ngữ la một tiếng:

"Cậu! Cháu đâu phải kẻ ngốc!"Trương Dương hừ lạnh: Cháu phải.Trương Cầm Ngữ sốt ruột, đứng phắt dậy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!