Chiều ngày hôm sau, Lâm Bạch Du mang bức tranh đến phòng vẽ Trương Dương, cách không xa lắm, không cần phải bắt xe đến.
Thời tiết này đi bộ rất dễ chịu, cô còn mua một cốc trà sữa phô mai dọc đường.
Cô vốn định mua loại phủ kem, nhưng nhìn thấy phô mai, lại động lòng, ăn vào miệng có vị hơi mặn.
Tùy Khâm không thể động vào phô mai, đúng là quá tội nghiệp.
Lâm Bạch Du đang suy nghĩ, từ đường rẽ của quán trà sữa đi ra, lại lùi về mấy bước, nhìn về phía cổng lớn bệnh viện ở hướng góc chéo đối diện.
Phía đối diện của con đường lớn rộng rãi, có một cô gái tóc ngắn hình như đang cãi nhau với ai đó.
Là Tần Bắc Bắc.
Cách hơi xa một chút, Lâm Bạch Du không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng mười mấy giây sau, Tần Bắc Bắc từ bỏ tranh cãi, bị kéo vào trong bệnh viện.
Cô ấy bị bệnh sao?
Hay là người nhà bị bệnh? Lâm Bạch Du dự định ngày mai đến trường sẽ hỏi thăm.
Lúc cô đến phòng vẽ, mọi người hầu như đã đến đủ rồi, hẳn là do hôm nay tuyên bố người được chọn, sức chú ý của mọi người đều đổ dồn ở phía trên.
"Cậu vẽ gì thế?"
"Đồng lúa.
"
"Tôi cũng vẽ đồng lúa, trùng rồi.
"
"! "Trong tiếng thảo luận vụn vặt, Trương Cầm Ngữ chen vào, tò mò hỏi: "Tinh Tinh, cậu vẽ cái gì thế? Lâm Bạch Du không giấu giếm: "Trường học.
"
"Trường học cũng tính là phong cảnh á?"
Trương Cầm Ngữ hỏi: "Không tính nhỉ?"
"Sao lại không tính?"
"Tớ chỉ nói bừa vậy thôi, cậu đừng để trong lòng, tớ vẽ biển cả, chắc chắn không bằng cậu.
"
"Chưa chắc.
"Trương Dương bước vào lớp: "Tranh của các em đợi cuối giờ hẵng nộp, thầy xem có chỗ nào sửa chữa không, chúng ta bắt đầu tiết 1.
"Lâm Bạch Du đặt đồ của mình xuống, đến trước giá vẽ, Trương Cầm Ngữ liền sát lại muốn xem, không biết sao cô lại che đi, vậy nên Trương Cầm Ngữ chưa nhìn thấy. Tiết này giảng về kĩ xảo vẽ tranh sơn dầu, Lâm Bạch Du nghe được một nửa, Trương Cầm Ngữ nhỏ tiếng hỏi:"Tớ đoán cậu chắc chắn sẽ được chọn.
"Hôm nay cô ta đã nhắc tới vô số lần. Khoảng cách của mọi người trong phòng vẽ gần gần nhau, Lâm Bạch Du sớm đã chú ý thấy những người khác có bất mãn, có hiếu kì, cũng có khinh thường. Lâm Bạch Du quay đầu lại, mắt nhìn thẳng:"Lời như thế này có thể đừng nói nữa không?"Trương Cầm Ngữ lúng túng: "Tớ… có nói sai gì đâu!"
Ngữ điệu của Lâm Bạch Du bình tĩnh: "Trước khi có kết quả, đừng có nói lời chắc chắn như thế, tôi tự biết rõ trình độ của mình, mọi người đều rất xuất sắc, thầy giáo sẽ biết chọn.
"
"!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!