Cậu là ai? Một cậu nam sinh hỏi.
Người bên cạnh nhắc nhở cậu ta:
"Là học sinh mới chuyển đến của lớp số 1."Những người khác cũng nhanh chóng đối chiếu Lâm Bạch Du với tin đồn, hóa là ra cô gái thích… Tùy Khâm.
Bọn họ không quan tâm lắm, dù gì trong trường có không ít người thích Tùy Khâm.
Lâm Bạch Du mặc bộ đồng phục thống nhất của trường Trung học số 8, trắng sọc xanh, nhưng lại giống như nữ chính trong bộ phim điện ảnh, trong sáng xinh đẹp.
Không ai nói cho bọn họ, học sinh chuyển đến xinh đẹp như thế.
Trong lòng mấy người đội bóng rổ có muôn vàn suy nghĩ, vốn bị cắt ngang chẳng vui vẻ là bao, nay nể mặt nhan sắc, cũng vơi bớt ba phần.
Tầm mắt của Tùy Khâm và Lâm Bạch Du chạm nhau, đồng tử đen láy của thiếu nữ, cùng với nỗi lo lắng và căng thẳng cho anh, anh không tự nhiên mà nghiêng mặt đi.
Ánh mắt của mấy cậu nam sinh vây quanh sáng quắc, dường như đang suy nghĩ đến một hành động khác.
Anh cười khinh khỉnh trong lòng.
"Bạn học, cậu nói bọn tôi bắt nạt cậu ta, bọn tôi không hề." Mã Hoành tiên phong mở lời:
"Cậu thấy bọn tôi ra tay chưa, rõ ràng là cậu ta ra tay."Tô Thiên Thông tiến lên một bước, dựa vào lan can, đúng là xinh đẹp:
"Không thì cậu ra đây mà xem. Đúng rồi, cậu có bạn trai chưa?"Cậu ta xùy một tiếng, sao ai cũng thích Tùy Khâm thế.
Lâm Bạch Du dĩ nhiên không đi qua đó, cũng không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà quay sang phía Tùy Khâm:
"Tôi có chuyện tìm cậu."Mã Hoành định tiến tới, cười đùa cợt nhả:
"Tìm cậu ta làm gì, không bằng tìm tôi này, có chuyện gì tôi cũng có thể giúp cậu."Cậu ta vừa đi ra khỏi một bước, cổ áo đã bị túm lại.
Cổ của Mã Hoành bị thít chặt vào, vô thức ngửa đầu về phía sau, một tay sờ vào cổ áo, một tay bắt lấy người đằng sau mình.
Tùy Khâm kéo cổ áo đồng phục của cậu ta, trước khi cậu ta chạm vào anh, Mã Hoành bị túm đi, loạng choạng đổ về phía sau.
Bấy giờ anh mới nới lỏng tay, đi ra khỏi chỗ cầu thang.
Tùy Khâm mày cũng ! Mã Hoành xoa cổ, muốn gào mồm lên chửi, cuối cùng nhớ đến gì đó mới kìm nén lại.
Lâm Bạch Du nhìn thấy cậu thiếu niên bước về phía mình, không dừng lại bước chân, đi ngang qua người cô, cánh tay anh lướt qua đồng phục của cô, không nhẹ không nặng.
Rõ ràng là không gian rộng rãi, cô vẫn ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Giống một tách trà Ô long ủ lạnh, hơi lạnh như có như không.
Mang theo một chút cảm giác xa cách.
Cảm giác xa cách bị giọng nói của thiếu niên phân tán:
"Không phải có chuyện sao?"Lâm Bạch Du hoàn hồn lại, liếc nhìn mấy cậu nam sinh phía đối diện, ầy một tiếng, nhanh chóng quay người theo sau Tùy Khâm.
Có một câu bọn họ nói không sai.
Với khả năng của Tùy Khâm, e rằng bọn họ đánh không lại.
Lần trước đến một lũ côn đồ ngoài trường cũng không thành công.
Nán lại lâu như thế, học sinh trong trường ra về gần hết từ lâu, chỉ còn lác đác một vài người, tòa dạy học vô cùng trống trải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!