Giấc mơ về cô và Tùy Khâm, đều là vở kịch một vai của riêng Lâm Bạch Du.
Cô không biết liệu sau này Tùy Khâm có mơ thấy cô hay không, nếu như mơ thấy thì sẽ có gì khác biệt với giấc mơ của cô.
Cũng mơ hồ như cô, Tùy Khâm cũng không rõ vì sao cô lại muốn anh mơ thấy cô, trong mắt anh, đây càng giống một cái cớ.
Anh cụp mi:
"Lần sau đừng tặng nữa."Lâm Bạch Du: Tôi nói rồi.Nam sinh tóc đen giễu cợt:
"Ác mộng cũng tính à?"Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Bạch Du mở hơi to hơn chút: Tính chứ!Nếu trên đời có một người xuất hiện trong giấc mơ của cô, mơ cùng một ác mộng với cô, đó phải là chuyện có xác suất nhỏ thế nào đây.
Tùy Khâm sẽ là người ấy sao?
Tùy Khâm khép hờ đôi mắt xếch, trầm tư, chốc lát sau, mới dựa vào thành ghế, đôi mắt không chút bận tâm nhìn chằm chằm vào cô: Được.Tuy rằng nghe giống một cuộc giao dịch không công bằng.
Nhưng mơ thấy một người, là rất khó đối với anh.
Lâm Bạch Du suy nghĩ, với tính cách của Tùy Khâm, liệu có phải tối nay anh trở về sẽ cố gắng mơ thấy cô hay không, thoạt nhìn dáng vẻ rất bình tĩnh.
"Sao cậu lại muốn cậu ấy mơ thấy cậu?"
Tần Bắc Bắc rất tò mò.
"Cậu có bao giờ nằm mơ thấy một người đàn ông xa lạ không?" Lâm Bạch Du hỏi thế này.
Tần Bắc Bắc không ngượng nghịu chút nào:
"Đương nhiên rồi, còn mơ mấy lần liền cơ, yêu đương với họ, hẹn hò… Nhưng tớ chưa bao giờ thấy dáng vẻ của họ."Châu Mạt bàn trên cũng chen vào:
"Những chàng trai tớ gặp trong giấc mơ đều không thấy mặt, chỉ có cảm giác họ đẹp trai."Tần Bắc Bắc: Đúng là như vậy.Lâm Bạch Du lại nói:
"Những thứ tớ gặp trong giấc mơ đều rất chân thực."Quả thực cô chưa từng nhìn thấy mặt Tùy Khâm, bởi vì lúc ấy cô đang ở trạng thái người mù, không chỉ anh, những người khác cũng không thấy.
"Tớ từng mơ thấy một con đường."
"Con đường ấy tớ chưa từng biết đến, chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy, sau khi tỉnh lại phát hiện nó thực sự tồn tại."Tần Bắc Bắc nghe xong:
"Rất nhiều tin thời sự cũng có kiểu này."
"Tớ không biết lúc trước nhìn thấy ở đâu, nói cậu mơ thấy người kia, là bởi vì trong tiềm thức của cậu có người ấy, vậy nên mới xuất hiện trong giấc mơ, là cậu nhớ người ấy, muốn gặp người ấy, thế nên giấc mơ của cậu cho cậu thực hiện mong muốn, gặp được người nhớ mong đêm ngày."
Thế à? Lâm Bạch Du nghi ngờ:
"Còn chẳng quen nhau."
"Có lẽ các cậu quen nhau từ kiếp trước." Châu Mạt trêu.
Trên thực tế, lúc trước Lâm Bạch Du từng có suy nghĩ này.
Giấc mơ quá đỗi chân thực khiến cô suy nghĩ, liệu đó có phải kiếp trước của cô không, đầu thai xong biến thành cuộc sống tốt đẹp hiện giờ.
Vậy Tùy Khâm đầu thai xong thật thảm thương.
"Giấc mơ của tớ là một giấc mơ rất kì lạ."m lượng trò chuyện của đám nữ sinh không to không nhỏ, vừa đủ để Tùy Khâm ở bàn sau nghe thấy.
Khuỷu tay đặt trên bàn, ngón tay gõ trên sách vở không có quy luật, nghe rất rõ tiếng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ bàn trên.
Trong lòng anh thấy nực cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!