Lúc trưa, Tần Bắc Bắc ôm suy nghĩ
"Sau này tớ chép bài tập của cậu, tớ mời cậu ăn trước", kéo Lâm Bạch Du cùng đi canteen với cô.
Lâm Bạch Du gọi điện thoại cho mẹ, sau đó mới cùng đi.
Canteen rất đông người, đa phần đều tự giác xếp hàng ở các ô cửa chắn, trường còn bố trí một ô cửa phúc lợi, chuyên giúp đỡ các bạn học sinh khó khăn.
Nhưng không nói rõ là chuyên dụng cho học sinh khó khăn.
"Cậu mới đến lần đầu nhỉ?" Tần Bắc Bắc gọi một phần canh:
"Đồ ăn trong canteen trường cũng ổn, còn về canh, tớ nghi là một xô canh chỉ cho một quả trứng."Lâm Bạch Du nhìn vụn trứng trôi lõng bõng trong xô: Có thể có hai quả.Tần Bắc Bắc không nhịn được cười, thìa canh suýt thì cầm không vững.
Hay người bưng khay cơm đi về phía bàn, cô ấy cao, nhìn được xa hơn Lâm Bạch Du:
"Đi, đằng kia có chỗ trống."Đợi qua đó, Lâm Bạch Du mới phát hiện, ngồi cùng bàn với Tùy Khâm.
Ba người ngồi vào một chiếc bàn to, cũng không biết vì sao, những người khác không đến đây, chỗ cứ trống như vậy.
Tùy Khâm ngồi một mình ở một bên, không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, đôi chân dài để dưới bàn trông rất rõ ràng.
Phương Vân Kỳ vô cùng chào đón: Ngồi đi! Khách quý.
"Luyên thuyên cái gì." Tần Bắc Bắc tự ngồi vào bàn, vỗ vào chỗ ngồi ở giữa mình và Tùy Khâm, nháy mắt: Ngồi đi.Gương mặt xinh đẹp của cô gái đang viết:
"Trông tớ vui quá ha!"Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du ngồi xuống bên cạnh anh, đứng đắn đàng hoàng, dù sao cô cũng không làm chuyện gì có thẹn với lòng.
Cô chăm chú nhìn vào khay cơm của Tùy Khâm, có mặn có nhạt.
Khoảnh khắc ấy, Lâm Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, hóa ra anh không khắt khe với bản thân.
Tần Bắc Bắc hỏi:
"Cuối tuần này các cậu có đi làm thêm không?"Tề Thống nói:
"Chưa chắc nữa, chắc tôi phải về nhà một chuyến, Kỳ Tử và A Khâm có lẽ sẽ đi, đúng không?"Phương Vân Kỳ gật đầu: Ừm ừm.Tùy Khâm chỉ ừ một tiếng coi như trả lời.
-Lâm Bạch Du mới ăn mấy miếng, đồ ăn của trường Trung học số 8 quả thật không tệ, hay là sau này hôm nào cô cũng ăn ở canteen, mẹ không cần phải về nhà buổi trưa để nấu cơm nữa.
Phía sau truyền đến một tiếng gọi ngọt ngào: Tùy Khâm!Một bóng dáng màu đỏ lách qua đó, xuất hiện trước mặt bọn họ, Từ Phi Phi nhìn lướt qua Lâm Bạch Du, lần này được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của cô rồi.
Chẳng qua là trắng hơn một chút, có một nốt ruồi son khác người thôi mà.
Ánh mắt cô ta quay về chỗ Tùy Khâm.
"Các anh dịch sang bên kia xíu đi." Từ Phi Phi thúc giục Phương Vân Kỳ và Tề Thống.
Tề Thống dĩ nhiên không vui vẻ gì, mắc gì bảo cậu nhường chỗ, đã thế cũng đâu có thân thiết gì với cô ta đâu, nhưng vẫn dịch sang một chỗ, vừa khéo đối diện với Tần Bắc Bắc.
Phương Vân Kỳ nhất quyết không chịu chuyển:
"Tôi không đi, ai bảo cậu đến muộn, đây là chỗ của tôi, tôi còn chưa ăn xong, cậu cứ đợi đi."
!Từ Phi Phi tức giận, hết cách, lại không muốn ngồi ở giữa cậu và Tề Thống, bưng khay cơm nhìn sang phía Lâm Bạch Du, nhẹ giọng:
"Bạn học, chị nhường chỗ được không?"
Tần Bắc Bắc nắm chặt đũa, sợ cô nhường thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!