Lâm Bạch Du mở mắt, lờ mờ nhìn thấy một mảng sáng rực chung quanh, tuy cô nhìn không rõ, nhưng biết rõ đó là ánh mặt trời.
Mùi hương trong phòng rất nhạt, đệm dưới người mềm mại, mọi thứ đều rất lạ lẫm.
Trí nhớ của Lâm Bạch Du vẫn dừng ở buổi tối hôm qua, cô ngã trên đường, chủ xe hình như là một người đàn ông.
Đây hình như không phải là bệnh viện.
Nhìn không rõ xung quanh, thêm môi trường xa lạ, trong lòng Lâm Bạch Du có đôi chút hoảng sợ, giở chăn ra muốn xuống giường.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Lâm Bạch Du nhìn qua đó, chỉ có thể thấy một bóng người cao hơn cô rất nhiều, giọng nói của người kia trầm thấp khàn khàn.
Tỉnh rồi à?
Giọng nói rất lạnh nhạt.
Lâm Bạch Du khẽ nói: Anh là?Tuỳ Khâm nói: Người bị cô va vào.Lâm Bạch Du nghe thấy, không biết nên nói gì, cô cùng đường bí lối, chỉ có thể nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng xuất hiện lúc ấy.
Tôi… Cô do dự: Anh đã cứu tôi à?
Tuỳ Khâm nhận ra, đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ trước mặt đang nhìn anh, nhưng lại không giống như đang nhìn anh, dường như không tìm được điểm tụ.
Anh tiện tay vung tay hai phát.
Lâm Bạch Du vừa nhìn đã đoán được anh đang thăm dò, ngước mắt nhìn mặt anh, chủ động nói:
"Mắt tôi không tốt, nhìn không rõ lắm."Tuỳ Khâm chau mày.
Có lẽ cô muốn nhìn đối mắt với anh, nhưng lại không thể xác định mắt của anh ở đâu.
Lâm Bạch Du không nghe thấy tiếng của anh, cổ họng thắt lại, đang muốn nói Tôi… có thể đi, thì nghe thấy người đàn ông trước mặt nói.
"Vậy thì đi bệnh viện."Lâm Bạch Du từng đến bệnh viện một lần.
Đó là lúc 17 tuổi, thị lực của mắt cô ngày càng kém, xảy chút sơ suất trên chương trình, gia đình Lâm Hữu Chí đành phải đưa cô đi kiểm tra.
Bác sĩ nói có thể chữa, phải bỏ tiền, mà còn không ít.
Lâm Hữu Chí đương nhiên không đồng ý.
Huống hồ, mù rồi còn dễ khống chế hơn, còn có thể bán thảm tốt hơn.
Lâm Bạch Du còn phải học tập, cô muốn thoát khỏi trói buộc, dưới hai tầng áp lực như vậy, lên lớp 12 mắt cô đã hoàn toàn nhìn không rõ nữa.
So với những cách mù loà bất ngờ khác, cô tốt hơn một chút, cô có thể nhìn thấy mảng màu, chẳng hạn như, người trước mặt này, trong mắt cô là một mảng màu đen dài ngoằng.
Nhà của Tuỳ Khâm không phải đen thì là trắng, anh quen với màu đen.
Lâm Bạch Du lo lắng nói: Tôi không có tiền…Chỉ có bốn chữ, thanh điệu mềm mỏng, đã nói ra cảnh ngộ của cô.
Tuỳ Khâm hờ hững nói: Đi trước.
!Cô không có quyền từ chối.
Trước khi xuất phát, Lâm Bạch Du cuối cùng cũng hỏi:
"Tôi nên gọi anh như thế nào?"Tuỳ Khâm chỉ nói với cô: Họ Tuỳ.Lâm Bạch Du ghi nhớ trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!