Chương 11: Bênh Vực Cậu Ấy 1

Một học sinh tùy tiện xông vào, văn phòng yên tĩnh trong chốc lát.

Chủ nhiệm lớp số 1 tên Đào Thư Thúy, một người dịu dàng, lúc này cũng vì khuyên giải mà gấp đến độ cổ cũng đỏ cả lên.

Nghe thấy tiếng của cô, tuy Đào Thư Thúy đoán là đang trả lời chuyện này, nhưng vẫn dò hỏi:

"Bạn học Lâm, em có chuyện gì à?"Lâm Bạch Du nhìn Tùy Khâm.

Tay nam sinh đút trong túi quần đồng phục, từ đầu tới cuối chỉ trả lời một câu

"Đã nói là không phải tôi" kia, dường như không muốn giải thích nhiều về tình huống khác.

Thật ra, ít nhất cô đã có cảm giác.

Dường như Tùy Khâm không thèm để ý đến rất nhiều thứ, giống như anh không có lưu luyến gì với thế giới này, người bình thường bị vu khống khẳng định sẽ tranh luận, anh thì không.

Dường như có bị hiểu lầm, anh cũng không thèm để ý.

Nhưng Lâm Bạch Du không muốn thấy như vậy.

Mặc kệ là xuất phát từ lòng tốt bình thường hay bởi vì có thể anh và Tùy Khâm trong mơ là cùng một người, cô đều không thể mặc kệ cục diện này.

"Em có thể xem như nhân chứng chứ?"

Lâm Bạch Du xoay sang chủ nhiệm lớp:

"Em muốn hỏi cô này ạ, chuyện vào bệnh viện xảy ra khi nào."Người phụ nữ soi mói nhìn Lâm Bạch Du một vòng, mở miệng:

"Ai biết có phải các người làm chứng giả cho nhau hay không?"Lâm Bạch Du không nhanh không chậm:

"Vậy cô báo cảnh sát chưa?"Đương nhiên là chưa, nếu không hôm nay người đến đây không chỉ có một mình bà ta.

Lâm Bạch Du nói tiếp:

"Cháu mới chuyển trường vào tuần này, không tính là thân với cậu ấy, cô cũng không cần lo cháu bênh vực cậu ấy mà làm chứng giả."

"Nếu chuyện xảy ra vào ngày ba tháng mười, cháu có biết đại khái."Một đương sự khác không ở đây, cô không quá rõ tình huống cụ thể, chỉ có thể dựa vào phỏng đoán.

Đào Thư Thúy lập tức quay đầu:

"Mẹ Tôn Thành này, chị nói là ngày ba nhỉ?"Người phụ nữ có chút do dự.

"Cháu nhìn thấy ở đâu?"

Gần đường Nam Hòe.

Mấy giờ?Lâm Bạch Du liếc Tùy Khâm đang im lặng:

"Hơn 7 giờ ngày hôm đó, con trai cô cùng một đám lưu manh rời đi, nhuộm tóc vàng."Cô gằn từng chữ:

"Mặc kệ là con trai cô nhận nhầm người, hay là không nhớ rõ người đánh cậu ta trông như thế nào, cháu có thể giúp nhớ lại."Tùy Khâm liếc mắt.

Dáng vẻ hôm nay của cô hơi giống lần trước ở trước mặt anh nghiêm túc hỏi

"Cậu có từng nằm mơ thấy tôi không".

Anh nghe ra ngụ ý của cô, môi hơi nhếch lên.

Mẹ Tôn Thành đương nhiên còn chưa nghe ra:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!