Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Hai ngày nay Phùng Nguyên rất buồn bực, thân làm một cảnh sát nhân dân vô cùng quang vinh, lại bị một tên nhóc cắp 3 túm mũi dắt đi được.
Khoảng thời gian này người trong cục bị vụ án bắt cóc trẻ em mà bận sốt cả vó, thể mà anh ta bây giờ lại đi theo thằng nhóc thối này ngồi xổm theo dõi mỗi người phụ nữ thoạt nhìn chả liên quan gì tới vụ án này cả.
Kiểu án buôn bán trẻ em này, thời gian là vấn đề vô cùng quan trọng, bọn họ sau khi giao dịch xong thường không ở lại đấy quá lâu, chỉ cần đứa bé ra khỏi Cẩm Thành thì muốn tìm được là rất khó.
Đương lúc mọi người dốc hết sức người sức của để tìm trẻ, Phùng Nguyên lại phải giả bệnh nghỉ phép để đi ngồi xổm ngắm gái như này đây.
"Rốt cuộc tại sao cậu lại chắc chắn người phụ nữ này có liên quan đến vụ án vậy?" Phùng Nguyên vô cùng đau não, rút một điếu thuốc ra.
Thẩm Nhất Thành thực ra rất bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích cho Phùng Nguyên lần thứ n,
"Việc buôn bán trẻ em này không phải là chuyện bây giờ mới phá sinh, mấy người này cũng chẳng phải lần đầu gây án, cục cảnh sát thành phố bên công bố ảnh chụp của đối tượng tình nghi, em thấy hắn ta tiếp xúc với người phụ nữ này."
Trợn mắt nói dối là kĩ năng vô địch của Thẩm Nhất Thành xưa giờ rồi.
Phùng Nguyên mạnh bạo rút thuốc lá ra, án buôn bán trẻ em ở các thành phố lân cận đã có từ vài năm trước rồi, lời giải thích của Thẩm Nhất Thành cơ bản là chỉ có ngọn không có gốc, không có bằng chứng gì để chứng minh người phụ nữ này từng tiếp xúc với kẻ tình nghi cả.
Nhưng không biết vì cái gì, giác quan thứ 6 của Phùng Nguyên lại mách bảo anh ta là nên tin tưởng Thẩm Nhất Thành.
Thầy của Phùng Nguyên trong đội hình sự nói anh ta biết, làm cảnh sát tuy là phải coi trọng chứng cứ, nhưng có đôi khi trực giác cũng quan trọng không kém, vào một thời điểm mấu chốt nào đấy nó sẽ phát huy tác dụng rất mạnh mẽ.
Nói trắng ra là, tìm bọn nhỏ mãi mà không thấy, Phùng Nguyên đành bất chấp vậy.
Phùng Nguyên dùng bả vai hẩy hẩy Thẩm Nhất Thành,
"Người đàn ông đang ăn cơm với Quan Đồng là ai vậy?"
Thẩm Nhất Thành mặt không đổi sắc, Bố vợ tương lai.
Phùng Nguyên, ... Sao cứ như là giúp mẹ vợ cậu ta bắt gian vậy?
Thẩm Nhất Thành,
"Anh Phùng, anh dùng đôi mắt hình sự của anh mà nhìn đi, hai người này đã tiến tới giai đoạn nào rồi?"
Phùng Nguyên nhìn một lát mởi nói, Chưa lên giường.
Thẩm Nhất Thành, ... Làm một tên thịt tươi chưa kịp chuyển hóa thành lão thịt khô, câu trả lời này không thích hợp với khuôn mặt tràn đầy collagen này đâu đấy.
"Tuy rằng ngôn ngữ chân tay có vẻ thân mật nhưng vẫn đang trong phạm vi lễ phép, hai người này hẳn đang ở giai đoạn mập mờ nhưng vẫn chưa kịp phát sinh quan hệ."
Phùng Nguyên liếc Thẩm Nhất Thành một cái,
"Không phải là cậu khai trai rồi à? Sao có chút chuyện này mà cũng nhìn không ra vậy?"
Thẩm Nhất Thành, ... Thù cũng dai quá ha.
Nhưng Thẩm Nhất Thành xưa nay cũng chẳng ở không, rất nhanh đã đâm thêm một câu vào,
"Anh chưa khai trai cơ mà, hiểu biết cũng ghê đấy, ngày thường chắc cũng xem không ít tài liệu nhỉ?"
Phùng Nguyên vốn đã bực rồi lại còn buồn hơn.
Cái thằng nhóc thối này cố tình đến quật anh ta có phải không hả?
Thẩm Nhất Thành liếc Phùng Nguyên một cái, cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!