Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Sau khi tiêm xong rời khỏi viện, Thời Hạ nhận được điện thoại của Mạc Mạt, hai người hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại.
Thời Hạ định ra khỏi viện sẽ bắt taxi đi thẳng qua đấy luôn.
Hai người đứng chờ xe ở cổng viện, Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu nhìn cô,
"Trưa nay có về ăn cơm không?"
Thời Hạ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ rồi, chắc là không kịp về.
"Để tớ với Mạc Mạt ăn ở ngoài thôi."
Thẩm Nhất Thành chưa nói gì cả, nhìn thấy xe đến, mím mím môi.
Do dự một lát, Thẩm Nhất Thành rút một bọc nilon trong túi quần ra đưa chô cô, giọng nói có vẻ không kiên nhẫn, Thuốc trưa nay.
Thời Hạ sửng sốt một chút, hơi ngập ngừng,
"... Sao cậu đem cả cái này bên người thế?"
Thẩm Nhất Thành nhìn cô một cái, ánh mắt tràn đầy sự phức tạp.
Giống như khó hiểu lại còn có cả đồng tình, pha thêm ít nhiều mỉa mai.
Thẩm Nhất Thành,
"Thời Hạ, tới bây giờ cậu còn không thừa nhận là chỉ số IQ của cậu thấp à?"
Thời Hạ, Hở?
Ơ liên quan?
Tự dưng lại tổ lái sang chỉ số IQ rồi?
Thẩm Nhất Thành,
"Hôm qua cậu gọi điện cho Mạc Mạt không tính đến việc trưa nay không về nhà ăn cơm à?"
Thời Hạ, ...
Thẩm Nhất Thành vẫy vẫy, xe taxi dừng lại, cậu mở cửa xe, nhìn về phía người nào đấy còn đang đơ như tượng, nhíu mày,
"Ngốc gì đấy, lên xe nào!"
Thời Hạ cau mày bước qua, xoay người ngồi vào trong taxi.
Thẩm Nhất Thành chống tay lên nóc xe, bồi thêm một câu,
"Đừng cau mày, mấy cái loại chỉ số IQ này là bẩm sinh rồi, cậu có oán nấy oán nữa thì cũng chỉ đến thế thôi."
Thời Hạ nhịn không nổi nữa nâng tay đánh cậu,
"Cậu đi đi, đi xa tớ ra, thấy cậu là tớ phiền chết được."
Người đứng cạnh xe lùi về sau, thấy xe rời đi rồi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Hai vành tai đỏ bừng, cả bàn tay dính dấp mồ hôi đều đang nói cho cậu biết rằng, vừa nãy cậu rất hồi hộp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!