Ba ngày sau diễn ra cuộc săn bắn mùa xuân, Bùi Diệm đích thân dắt đến cho Tiêu Minh Chiêu một con hãn huyết bảo mã.
"Điện hạ thử xem?" Vị tướng quân trẻ tuổi nở một nụ cười rạng rỡ: "Cố ý thuần dưỡng cho ngài."
"Được." Nói rồi, Tiêu Minh Chiêu nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa, một thân hồng y, tựa như ráng chiều trên trời.
Mái tóc đuôi ngựa được buộc cao gọn gàng, cuồng dã múa lượn trong gió theo động tác thúc ngựa phi nhanh của nàng.
Nàng liếc mắt thấy Thẩm Nghiên Chi một mình cưỡi ngựa ở rìa bãi săn.
Hôm nay hắn không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ nhung trang màu trắng đơn giản, khiến cả người trông mỏng manh như tờ giấy.
Bùi Diệm đưa dây cương cho nàng, nói: "Điện hạ cẩn thận."
Tiêu Minh Chiêu lơ đãng đáp lời, ánh mắt không ngừng đảo quanh đám người.
Thẩm Nghiên Chi cưỡi ngựa chậm rãi đến gần, gương mặt tái nhợt bị đồ trên người làm nổi bật vẻ thanh lãnh, tay phải quấn băng dày cộm.
"Thủ phụ đại nhân cũng muốn tham gia?" Bùi Diệm ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Nghiên Chi nhàn nhạt gật đầu: "Ý chỉ của Bệ hạ."
"Sắc mặt Thủ phụ đại nhân không tốt?" Bùi Diệm lớn tiếng hỏi: "Có cần truyền thái y không?"
Thẩm Nghiên Chi cười nhạt: "Không làm phiền tướng quân bận tâm."
Tiêu Minh Chiêu bỗng nhớ lại bóng lưng cô độc đêm qua, trái tim nàng nhói lên. Vừa định mở miệng thì tiếng tù và chợt vang lên.
"Giá!"
Tiêu Minh Chiêu mạnh mẽ thúc vào bụng ngựa, con hãn huyết bảo mã lao đi như tên rời cung.
Bùi Diệm theo sát phía sau, áo choàng màu đen tung bay phần phật.
Nàng quay đầu liếc nhìn
- Con Tuyết Câu của Thẩm Nghiên Chi bỏ lại phía sau rất xa, tay phải hắn nắm chặt dây cương, khớp ngón tay trắng bệch, sắc mặt còn thảm hại hơn cả bộ đồ màu trắng trên người.
"Giá!"
Nàng cố ý quất thêm một roi, kéo khoảng cách càng xa hơn. Đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất trong làn bụi mù, nàng mới đột ngột ghìm ngựa dừng lại.
"Điện hạ?" Bùi Diệm đuổi kịp, nhíu mày: "Sao không chạy nữa?"
Tiêu Minh Chiêu không để ý đến hắn ta, lấy ra một chiếc còi bạc từ bên hông, dùng sức thổi…
Hú…
Từ xa lập tức có thị vệ dắt một con tuấn mã trắng như tuyết phi nhanh đến.
Bùi Diệm nhìn chằm chằm con ngựa kia, đột nhiên cười lạnh: "Đây là ngựa của Thủ phụ đại nhân đúng không? Ta nhớ, hắn không bao giờ cho ai chạm vào."
Tiêu Minh Chiêu tung người xuống ngựa, ném dây cương về phía hắn ta: "Ngựa của ngươi, trả lại cho ngươi."
"Có phải ngựa không hợp ý điện hạ?" Bùi Diệm hỏi.
"Ngựa tốt, tiếc là ta vẫn quen cưỡi con của ta hơn." Nói xong, nàng đi thẳng đến con bạch mã, đưa tay v**t v* bờm nó.
Con ngựa thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, như thể đã quen thuộc hơi thở của nàng từ lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!