Chương 49: Đổi Nghề Mưu Sinh

Bên trong nội thất của biệt viện.

Thẩm Nghiên Chi lặng lẽ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như giấy, ngay cả sắc môi cũng nhạt đến gần như trong suốt.

Đại phu vừa băng bó xong vết thương trên vai cho hắn, dưới lớp vải trắng vẫn còn mơ hồ thấm ra một vệt đỏ nhạt.

"Máu đã cầm được rồi, nhưng vì mất máu quá nhiều nên nguyên khí tổn thương nặng nề." Đại phu thu dọn hòm thuốc, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Tiêu Minh Chiêu: "Cần phải tĩnh dưỡng nửa tháng, không được lao tâm lao lực, càng không được động võ."

Tiêu Minh Chiêu nắm chặt chiếc khăn tay, khớp ngón tay trắng bệch, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh gật đầu: "Ta nhớ rồi."

Đại phu thở dài một tiếng, lại nói thêm một câu: "Vị tiểu nương tử này, thể trạng của tướng công nhà cô… Thật sự không hợp với cái nghề l**m máu trên lưỡi đao này đâu." Ông ấy lắc đầu một cái: "Khuyên ngài ấy đổi nghề mưu sinh đi, nếu không thì…"

Những lời chưa nói hết lơ lửng trong không khí, nặng trĩu.

Đợi đại phu đi rồi, Tiêu Minh Chiêu mới chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng, hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt trắng xanh. Nàng giơ tay ra, đầu ngón tay khẽ lướt qua xương cổ tay hơi se lạnh của hắn, chạm vào mạch đập tuy yếu ớt nhưng vẫn cố chấp ấy.

"Nghe thấy chưa?" Nàng khẽ nói, giọng nói hơi run rẩy: "Lời của đại phu."

Mi mắt Thẩm Nghiên Chi khẽ nhúc nhích, hắn chậm rãi mở mắt, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng hình của nàng.

"Nghe thấy rồi, nương tử." Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, giọng nói khàn đặc.

"Chàng gọi ta là gì?" Sắc mặt Tiêu Minh Chiêu hơi nóng bừng, nhất thời không phản ứng lại.

"Chẳng phải nàng hỏi ta, có nghe thấy đại phu nói gì không sao." Thẩm Nghiên Chi mỉm cười nói.

"Vậy ra đại phu nói nhiều như thế, chàng chỉ nhớ được hai chữ này thôi à?" Tiêu Minh Chiêu có chút tức giận.

"Còn có…" Thẩm Nghiên Chi dường như đang suy nghĩ, rồi lại bổ sung thêm: "Tướng công."

"Chàng…" Tiêu Minh Chiêu bị hắn chọc tức đến nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết đáp lại ra sao, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng một chút, nàng lại mở miệng nói: "Đại phu bảo chàng tĩnh dưỡng, có nghe thấy không?"

"Ừm."

"Đại phu còn bảo chàng đổi nghề, nghe thấy không hả? Thẩm đại nhân." Tiêu Minh Chiêu khá tán thành với đề nghị này của đại phu.

"Được."

Tiêu Minh Chiêu sững người: "Được cái gì?"

"Đổi nghề." Hắn khẽ nói: "Đợi chuyện này kết thúc… Ta sẽ xin bệ hạ từ quan."

"Đổi nghề làm gì?"

Tiêu Minh Chiêu nghĩ, nếu hắn từ quan, có lẽ sẽ làm một thầy đồ dạy học.

"Làm phò mã."

Tiêu Minh Chiêu: ………

Thẩm Nghiên Chi nhìn dáng vẻ cạn lời của nàng, thực sự thấy vô cùng thú vị, không nhịn được bật cười khe khẽ, nhưng tiếng cười này lại động đến vết thương, khiến hắn rên lên một tiếng.

Tiêu Minh Chiêu vội vàng đè hắn lại: "Chàng nằm yên, đừng cử động lung tung!"

Hắn nén lại một chút, đôi mắt nhìn thẳng lên mái nhà, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, giọng nhẹ như lời nói mớ: "Chiêu Chiêu, đợi đến khi thiên hạ thái bình… Chúng ta đến Giang Nam, mở một quán trà, có được không?"

Tiêu Minh Chiêu quay đầu sang chỗ khác: "Ta không muốn, ta không giỏi kinh doanh, ta vẫn nên để Tiêu Minh Dục nuôi thì hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!