Chương 39: Tâm Tiêm Chi Nhân

Biệt viện ngoại thành phía nam.

Thẩm Nghiên Chi đang ngồi trước án thư, bạch y chưa cài nút hờ hững mở ra, để lộ lớp vải mỏng quấn quanh eo đã thấm đẫm máu.

Tay phải hắn cầm bút chu sa vẽ ra những đường cong sắc lẹm, trên tấm bản đồ da cừu, đầu ngón tay lướt dọc theo những lối đi ngầm của chợ đen.

Đột nhiên cảm thấy trong cổ họng dâng lên một mùi tanh của máu, hắn cắn răng nuốt xuống, ánh mắt vẫn gắt gao khóa chặt vào tấm bản đồ trên bàn, thế nhưng không lâu sau, mùi máu tanh cuộn trào trong cổ họng không thể đè nén được nữa...

"Khụ..." Hắn đột nhiên quay đầu, che miệng ho khan, cơn ho này kéo theo cả vết thương ở bụng, đau đến mức sống lưng hắn căng cứng.

Tay trái hắn chống lên bàn, đốt ngón tay vì dùng sức trở nên trắng bệch, tay kia cuối cùng cũng không cầm nổi bút, đành phải đặt xuống. Sau đó, tay phải buông thõng, siết chặt lấy vết thương bên bụng phải.

Lớp trung y trắng tinh đã sớm thấm đẫm mồ hôi lạnh, dính sát vào xương sống gầy guộc, lớp băng gạc quấn quanh eo rỉ ra màu đỏ tươi chói mắt, loang ra một mảng màu tối trên lớp vải.

Sau khi th* d*c một hồi, cơn đau qua đi, hắn mới cầm bút trở lại.

Thanh Phong bưng một chén thuốc đẩy cửa bước vào, lại thấy đầu bút chu sa của Thẩm Nghiên Chi đang lơ lửng cách dấu hiệu "Nhất Phương Trà Lâu" ba tấc.

Lớp trung y trắng tinh để lộ vết máu dữ tợn nơi thắt lưng, ba chiếc khăn tay trước bàn đã thấm đẫm.

"Đại nhân!" Khay trà bị đặt mạnh xuống bàn: "Vết thương của ngài..."

"Ra ngoài." Thẩm Nghiên Chi thậm chí còn không ngẩng đầu lên, đầu bút hung hăng đâm xuyên qua địa điểm "Nhất Phương Trà Lâu" trên bản đồ.

Thanh Phong không lùi mà tiến: "Ngài uống chút thuốc trước đã..."

"Cần bản quan nói lần thứ hai sao?"

Thanh Phong nín thở lui ra.

Hắn ta đứng ngoài cửa phòng, nhìn mấy người bên cạnh, lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Không lâu sau, Minh Nguyệt bưng một bộ y phục mới cắt may bước vào: "Đại nhân, trời trở lạnh rồi, ngài mặc thêm áo đi ạ."

Thẩm Nghiên Chi cũng không ngẩng đầu lên: "Không lạnh."

Lại một lát sau, Thục Hồng bưng đến những món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ: "Đại nhân, hôm nay ngài vẫn chưa dùng bữa..."

"Không có khẩu vị." Giọng nói Thẩm Nghiên Chi lạnh nhạt, nhưng cây bút trong tay lại nắm chặt.

Tiếp đó, Thục Cẩm rón rén vào thay hương xông, vừa mới đốt lên loại trầm hương an thần, đã bị ánh mắt sắc như dao của Thẩm Nghiên Chi dọa cho run tay: "... Thuộc hạ lập tức đổi lại ngay."

Bốn người tụ tập dưới hàng hiên, nhìn nhau không nói nên lời.

Thanh Phong hạ thấp giọng: "Tính tình của đại nhân mấy ngày nay càng lúc càng lớn, thuốc cũng không uống, cơm cũng không ăn, cứ như vậy mãi, vết thương làm sao mà khá lên được?"

Minh Nguyệt khoanh tay trầm ngâm: "Hay là... Đi mời công chúa đến xem thử?"

Thục Hồng lập tức lắc đầu: "Không được không được! Lần trước công chúa đến, đại nhân tức đến tâm bệnh tái phát, ho lại càng dữ dội hơn."

Thục Cẩm thở dài: "Nhưng không mời công chúa đến, đại nhân cũng có khá hơn đâu?"

Minh Nguyệt: "Ta cảm thấy đại nhân... Hình như đã thay đổi rồi."

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn về phía Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt tiếp tục nói: "Ta nhớ lúc ở Đông Lăng, tính tình của đại nhân rất tốt, rất ít khi nổi giận, từ khi công chúa đến Bắc Cảnh, đại nhân thỉnh thoảng lại trở nên nóng nảy, cáu kỉnh, sau khi ngài ấy tự mình đến Bắc Cảnh, lại càng giống như biến thành một người khác..."

Thanh Phong nhớ lại, sáng sớm hôm qua Thác Bạt Lẫm đến đưa công chúa đi, hành động khác thường của đại nhân, lại ra hiệu cho hắn ta đi dạy dỗ Thác Bạt Lẫm một trận, cảm thấy quả thật không giống tác phong của đại nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!