Tại Vương cung Bắc Cảnh, bên trong Huyền Thiết điện.
Vũ Văn Liệt một chưởng đập nát bàn án, chén trà đổ nhào, nước trà nóng bỏng văng lên mặt tên thám tử đang quỳ dưới đất, nhưng kẻ đó ngay cả lau cũng không dám lau.
"Ba mươi tử sĩ tinh nhuệ, mai phục ở núi tuyết ba ngày, kết quả không một ai sống sót?" Giọng nói ông ta âm u lạnh lẽo: "Ngươi nói cho bản vương biết, Tiêu Minh Dục đã phái thiên binh thiên tướng đến trợ trận hay sao?"
Trán tên thám tử chạm đất: "Bẩm Nhiếp Chính Vương, thuộc hạ đã kiểm tra thi thể… Chỉ có một phần nhỏ chết do giao đấu, phần lớn nguyên nhân cái chết đều là…"
"Là gì?"
"Độc." Giọng nói tên thám tử run rẩy: "Một loại kịch độc thấy máu là chết ngay, người trúng độc thất khiếu chảy máu, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có."
Sắc mắt Vũ Văn Liệt chợt trầm xuống.
Rốt cuộc Tiêu Minh Dục kia đang giở trò gì?
Ông ta đột nhiên siết chặt chiếc nhẫn ban chỉ bằng huyền thiết: "Thác Bạt Lẫm mấy ngày nay đang làm gì?"
Tên thám tử nuốt nước bọt: "Thế tử… Đang cùng vị công chúa đến từ Đông Lăng kia dạo phố phường, mua trang sức, hôm qua còn chèo thuyền du hồ, công chúa còn tự tay đút nho cho ngài ấy ăn."
Vũ Văn Liệt cười lạnh một tiếng: "Tiếp tục theo dõi cho kỹ, xem hắn ta có thể giả vờ đến bao giờ."
—————
Bữa tiệc trong rừng mai của Vũ Văn Liệt trải đầy lụa đỏ khắp vườn, hương rượu quyện cùng hương mai thanh lạnh, lan tỏa một tầng ấm áp xa hoa.
Tiêu Minh Chiêu trong bộ cung trang đỏ sẫm, chim loan phụng được thêu bằng chỉ vàng lấp lánh ánh màu khi nàng bước đi. Nàng cố ý lảo đảo hai bước, say khướt ngả vào người Thác Bạt Lẫm: "Thế tử, chén rượu này... Ngài mời không đủ thành tâm."
Thác Bạt Lẫm thuận thế ôm lấy eo nàng, đầu ngón tay không để lại dấu vết khẽ vạch một đường trong lòng bàn tay nàng
- Hôi Diêu đã vào cuộc.
"Vậy phiền công chúa dạy cho thần?" Hắn ta cúi đầu ghé sát lại, hơi thở cố ý phả qua vành tai nàng.
Tiêu Minh Chiêu liếc mắt thấy bóng đen thoáng qua sau hòn giả sơn, đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Thác Bạt Lẫm, hất nửa chén rượu còn lại lên mặt hắn ta: "Thứ mà bổn cung muốn, xưa nay đều phải tự mình giành lấy!"
Nhìn bóng người rời đi, Tiêu Minh Chiêu đứng dậy: "Được rồi, người đi rồi."
Thác Bạt Lẫm lau rượu trên mặt, nói: "Ngươi thật sự hất lên mặt ta à."
Tiêu Minh Chiêu đáp: "Bằng không thì sao? Không làm vậy sao lừa được Vũ Văn Liệt, lúc đầu khi ngươi đồng ý cho ta cây thuốc thứ hai, chỉ nói để ta giúp ngươi thu thập chứng cứ của Lưu Túc, chứ đâu nói để ta phối hợp với ngươi diễn nhiều kịch như vậy, làm vậy phải tính giá khác đấy."
Nói rồi, nàng xoa xoa mái tóc mình, cẩn thận từng li từng tí sửa lại chiếc trâm cài tóc hình hải đường bằng gỗ trên đầu.
"Đúng rồi Thác Bạt Lẫm, ngươi…"
Giọng nói đột ngột ngắt quãng, nàng liếc mắt thấy có ám vệ xung quanh quay trở lại.
"Ngươi… Qua đây giúp bổn cung sửa lại tóc." Nàng tiếp tục nói cho hết câu.
Nàng cúi đầu sửa lại mái tóc bị gió thổi rối tung, đầu ngón tay vấn lấy một lọn tóc xanh, từ từ gỡ sợi tóc đang quấn trên chiếc trâm cài hải đường bằng gỗ.
"Cứ bẻ gãy cái trâm đó đi là được rồi, bản Thế tử mua cho nàng cái mới!" Người bên cạnh cây mai thấy nàng gỡ một cách khó nhọc, cất tiếng.
"Vậy không được! Những cái khác ta đều không thích, ta chỉ thích chiếc trâm cài tóc hình hải đường bằng gỗ này thôi." Tiêu Minh Chiêu vừa nói vừa kiên nhẫn gỡ, cuối cùng cũng gỡ được nó xuống.
Thác Bạt Lẫm lười biếng tựa vào gốc mai, thấy vậy cười khẽ một tiếng, đột nhiên đứng dậy bước lại gần.
"Công chúa vụng về như vậy, làm sao làm tốt một con phượng hoàng của Đông Lăng được?" Giọng nói hắn ta trầm khàn, mang theo vài phần trêu chọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!