Xe ngựa rời kinh thành Đông Lăng đã được năm ngày, liên tiếp mấy ngày đều phải ăn gió nằm sương, hôm nay cuối cùng cũng đến được một trấn nhỏ, Tiêu Minh Chiêu thúc giục Thác Bạt Lẫm tranh thủ tìm nơi trọ trước khi trời tối, nghỉ chân một chút.
Thị trấn này hẻo lánh, cả trấn chỉ có duy nhất một khách đ**m. Đoàn người vừa đến cửa, lại thấy cửa lớn khách đ**m đóng chặt, đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi lay động, hắt ra thứ ánh sáng đỏ kỳ quái.
"Chưởng quỹ!" Tùy tùng của Thác Bạt Lẫm gõ cửa, không ai đáp lại.
Thục Cẩm cảnh giác ấn tay lên thanh nhuyễn kiếm bên hông: "Không ổn rồi."
Đột nhiên, trên lầu hai truyền đến một tiếng động trầm đục, tiếp theo là tiếng vật nặng ngã xuống đất.
Tiêu Minh Chiêu ngước mắt lên, thấy trên giấy cửa sổ hiện lên một bóng đen, rồi chợt biến mất.
Có mai phục!
Thác Bạt Di một chân đá văng cửa lớn, trong sảnh nến lửa sáng trưng, nhưng lại không một bóng người.
Trên bàn đặt trà nóng, vành chén còn dính giọt nước, rõ ràng là vừa có người rời đi.
"Trong trà có độc." Thục Hồng dùng kim bạc thử, lạnh giọng nói: "Kiến huyết phong hầu."
Tiêu Minh Chiêu nắm chặt chiếc kim linh, đang định lui ra thì bỗng nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân…
"Ai?
Không ai đáp lời.
Chỗ khúc quanh cầu thang nằm ngổn ngang mấy thi thể, đều là hắc y che mặt, trên cổ họng có một vết máu nhỏ như sợi tóc.
Tiêu Minh Chiêu ngồi xổm xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết thương của một thi thể, đột nhiên dừng lại.
Vết kiếm cực mỏng nhưng cuối đường kiếm lại có một đường cong… Là bút tích của thủ lĩnh ám vệ của Thẩm Nghiên Chi, Thanh Phong.
Nàng dứt khoát đứng dậy, đẩy cửa căn phòng trong cùng trên lầu hai ra.
Trong phòng, nến lửa chưa tắt, trên bàn đặt một chén trà nóng, bên cạnh đặt một miếng ngọc bội quen thuộc—Là miếng ngọc mà năm nàng mười bốn tuổi đã tức giận ném vào ao trong Ngự hoa viên, bây giờ đã được xâu bằng dây mảnh, các cạnh được mài tròn nhẵn.
Dưới chén trà có đè một mảnh giấy:
"Đường phía trước đã dọn sạch, công chúa bảo trọng."
Thục Cẩm bước lên xem, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói: "Người của mình, đây là chữ viết của Thanh Phong."
Người của hắn đã đến đây…
Tiêu Minh Chiêu siết chặt miếng ngọc bội, lồng ngực nóng ran.
————
Sau khi nghỉ ngơi một đêm tại khách đ**m, đoàn người lại rầm rộ tiếp tục lên đường, cứ như vậy đi qua những vùng quê và mấy thị trấn, tất cả đều bình an vô sự.
Cho đến khi đi được hơn mười ngày, lúc sắp đến khu rừng rậm, lại gặp phải một vài vấn đề.
Chỉ thấy đoàn người của Thác Bạt, bốn chiếc xe ngựa cùng một số ngựa và tùy tùng đang đi trong rừng rậm.
Đột nhiên, từ hai bên đường quan trong khu rừng rậm, tiếng tên xé gió đột ngột vang lên!
Tiêu Minh Chiêu và Thác Bạt Di ngồi chung một xe, xe ngựa đột nhiên chao đảo, hai người vịn vào nhau.
"Có thích khách, ngươi ở yên đây đừng động." Tiêu Minh Chiêu sờ lấy cây roi trên người, vén rèm xe lên quan sát tình hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!