Chương 15: Cách giải độc

Ba ngày sau, Tiêu Minh Chiêu đứng trước biệt viện của huynh muội Thác Bạt, hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay lên gõ cửa.

Khi cánh cửa mở ra, Thác Bạt Lẫm đang lau một thanh chủy thủ sáng loáng lạnh lẽo.

"Công chúa điện hạ?" Thác Bạt Lẫm nhướng mày, cất thanh chủy thủ vào lại trong vỏ.

"Thác Bạt thế tử, bản cung đến đây để thỉnh giáo về cách giải độc." Tiêu Minh Chiêu đoan chính hành lễ, vạt váy không một nếp gấp: "Lần trước nghe thế tử nhắc tới, nguồn gốc của chất độc này từ Bắc Cảnh, liệu cách giải độc có phải cũng cần tìm từ Bắc Cảnh không?"

Thác Bạt Lẫm ra hiệu cho nàng ngồi xuống, giữa làn hơi trà lượn lờ, hắn ta chậm rãi nói: "Băng Long Thảo, ba mươi năm mới nở một lần ở núi tuyết Bắc Cảnh. Cây mà ta mang đến mấy ngày trước đã cho Thủ phụ đại nhân dùng rồi, vẫn cần thêm một cây nữa mới có thể thấy hiệu quả."

"Ba mươi năm?" Chén trà trong tay Tiêu Minh Chiêu run lên, trà nóng văng cả ra đầu ngón tay mà nàng vẫn không hề hay biết.

"Còn có cách nào khác không?"

Thác Bạt Lẫm tiếp tục nói: "Công chúa đừng vội, hãy nghe ta nói hết đã. Sở dĩ Bắc Cảnh phong tỏa tin tức Băng Long Thảo có thể giải được độc Khiên Cơ Dẫn là bởi vì… Cách để Băng Long Thảo nhanh chóng trưởng thành."

"Cách gì? Có điều gì khó nói sao?" Tiêu Minh Chiêu tha thiết hỏi.

"Nếu dùng máu để nuôi dưỡng… Có thể nhanh chóng trưởng thành trong vòng ba tháng." Thác Bạt Lẫm đột nhiên hạ thấp giọng: "Nhưng… Cần đến máu xử nữ của nữ tử hoàng thất. Vì danh dự của các nữ tử trong hoàng tộc, Bắc Cảnh đã phong tỏa tin tức này nhiều năm, người ngoài không cách nào tra ra được."

"Bản cung có thể!" Tiêu Minh Chiêu không chút do dự buột miệng, ngay sau đó lại đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt vô thức liếc nhìn về phía Thác Bạt Di đang cắm hoa.

Cành mai trong tay Thác Bạt Di "rắc" một tiếng gãy đôi. Nàng ấy rũ mắt cười khẽ: "Công chúa đừng trách, không phải ta không muốn giúp, chỉ là..." Vành tai nàng ấy ửng lên một màu hồng nhạt: "Ta đã không còn là thân hoàn bích."

Vành tai Tiêu Minh Chiêu nóng lên: "Bản cung không có ý đó..."

"Khi nào có thể khởi hành?" Nàng vội chuyển chủ đề.

Thác Bạt Di đột nhiên lại gần, cây trâm bộ diêu vàng trên tóc vang lên tiếng leng keng: "Hiếm khi đến được Đông Lăng, ta muốn thưởng ngoạn vài ngày đã."

Đầu ngón tay nàng ấy lướt qua bình mai trên bàn, sau đó bỗng ngước mắt lên: "Chiêu Dương công chúa, nếu điều kiện để Bắc Cảnh đưa ra cây thuốc thứ hai là yêu cầu Thủ phụ đại nhân cưới ta, công chúa có đồng ý không?"

"Cái gì?!"

Chén trà rơi xuống đất vang lên một tiếng "choang", sứ vỡ văng tung tóe.

Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên đứng bật người dậy, hai tay trong ống tay áo siết chặt thành quyền.

Nhưng Thác Bạt Di lại xoay người đi vào nội thất, chỉ để lại một câu nói mang theo ý cười: "Đùa thôi mà."

Thác Bạt Lẫm lên tiếng hòa giải bầu không khí: "Tiểu muội thích nói đùa, Chiêu Dương công chúa đừng trách."

Tiêu Minh Chiêu đáp: "Chuyện này không buồn cười chút nào." Nói xong, chính nàng lại hối hận, vốn dĩ đến cầu cạnh người ta, đây đâu phải thái độ của kẻ đi cầu xin.

Sau khi lơ đãng trò chuyện với Thác Bạt Lẫm một lúc, trong lòng nàng chỉ một mực nghĩ đến Thẩm Nghiên Chi, mấy ngày nay quả thực hắn đã có chút khởi sắc, nhưng hôm nay vẫn chưa được gặp hắn, lòng nàng nóng như lửa đốt, vội vàng kết thúc câu chuyện, mở miệng nói: "Còn có người đang đợi bản cung, bản cung không tiện ở lại lâu."

Nói xong, liền rời đi.

————

Tại Thủ phụ phủ.

Tiêu Minh Chiêu bưng một chén canh táo đỏ hoa quế, cẩn thận đẩy cửa phòng của Thẩm Nghiên Chi ra.

Hắn đang tựa người bên cửa sổ đọc sách, ánh nắng xuyên qua song cửa rọi lên gương mặt trắng bệch của hắn, càng tôn lên ngũ quan đẹp như tranh vẽ.

Kể từ ngày uống Băng Long Thảo, khí sắc của hắn đã dần tốt hơn, thân thể cũng có chút khởi sắc.

Nghe thấy tiếng động, trong khoảnh khắc ngước mắt lên, có chút hoảng hốt, dường như lại trông thấy bóng hình nàng thiếu nữ mười lăm tuổi, bưng canh hoa quế len lén chạy vào thư phòng của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!