Chương 14: Cái chết của Bùi Diễm

Lúc Tiêu Minh Chiêu đá văng cửa lớn của Bùi phủ, Bùi Diễm đang đốt hủy mật hàm.

"Thuốc giải." Mũi kiếm kề sát cổ họng hắn ta.

Đầu ngón tay Bùi Diễm lướt qua lưỡi kiếm, một giọt máu lăn xuống: "Không có thuốc giải." Hắn ta đột nhiên nắm lấy lưỡi kiếm kéo về phía trước, máu tươi men theo thân kiếm chảy dài: "Nhưng nếu công chúa đáp ứng ta một việc, ta có thể cầu xin cữu cữu ta cứu hắn."

"Nói."

"Ta muốn ngươi gả cho ta."

"Si tâm vọng tưởng!" Tiêu Minh Chiêu xoay ngược mũi kiếm, nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo thì nàng lại sững người…

"Chẳng phải người muốn Thẩm Nghiên Chi sống sót sao?" Bùi Diễm đột nhiên áp sát, bàn tay dính máu nắm chặt cổ tay nàng: "Muốn hắn sống, thì ngoan ngoãn nghe lời."

Nàng bị ép sát đến trước án thư, hương đàn mộc hòa cùng mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt. Đôi môi của Bùi Diễm lướt qua vành tai nàng: "Hoàng huynh của người tra ra được chuyện hạ độc ở trường ngựa thì đã sao?" Cánh tay sắt ghì chặt vòng eo đang giãy giụa của nàng: "Thứ ta muốn trước giờ chưa từng là thánh chỉ ban hôn…"

"Thứ ta muốn là người."

Ngay khi tiếng lụa gấm bị xé toạc vang lên, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng xé gió!

"Vút…"

Một mũi tên lông vũ phá cửa sổ bay vào, ghim thẳng vào trái tim Bùi Diễm!

Tiêu Minh Chiêu mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi tay cầm trường cung đứng ở cửa, thân hình thanh lãnh thoạt nhìn càng thêm gầy guộc, chiếc áo bào màu đen khẽ lay động trong gió nhẹ, càng tôn lên bờ vai hẹp cùng vòng eo nhỏ nhắn. Dưới ánh trăng, vóc dáng cao thẳng của hắn như được viền một lớp bạc.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhưng trong mắt lại cuộn trào những cảm xúc phức tạp.

"Thẩm Nghiên Chi! Ngươi!" Tiêu Minh Chiêu hoảng hốt ngồi xuống thăm dò hơi thở của Bùi Diễm.

Một mũi tên lấy mạng.

Nàng ngẩng đầu, nước mắt cuối cùng cũng vỡ đê: "Ngươi làm cái gì vậy?! Hắn ta có thể cứu ngươi!"

Nàng quỳ sụp giữa vũng máu, đầu ngón tay run rẩy: "Ngươi có biết không... Hắn ta có thể là người duy nhất có cách cứu ngươi..."

"Hắn ta không có." Giọng nói của Thẩm Nghiên Chi trầm thấp mà kiên định, như một thanh gươm sắc bén chém tan sự tuyệt vọng của Tiêu Minh Chiêu.

"Cái gì?"

"Hắn ta không có giải dược, cũng không có cách nào." Thẩm Nghiên Chi nhìn thẳng vào mắt nàng: "Hắn ta đang lừa ngươi, hắn ta chẳng qua chỉ muốn..."

Nghĩ đến ý đồ dơ bẩn của hắn ta, con ngươi của Thẩm Nghiên Chi trở nên đỏ ngầu khác thường.

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của nàng, cuối cùng hắn vẫn buông trường cung xuống, lảo đảo bước đến trước mặt nàng.

Hắn quỳ một gối xuống, bàn tay dính máu nâng khuôn mặt nàng lên: "Chiêu Chiêu." Giọng hắn khản đặc đến lợi hại, "Nếu vì ta nàng chà đạp bản thân như vậy, cho dù ta sống cũng sẽ khó chịu hơn cả cái chết."

Một giọt lệ rơi xuống mu bàn tay hắn, nóng đến mức trái tim hắn nhói đau.

"Ta không sợ chết." Ngón tay cái của hắn lau đi giọt lệ trên má nàng: "Ta chỉ sợ, không thể nhìn nàng trưởng thành."

Gió đêm cuốn theo mùi máu tanh thổi qua, Tiêu Minh Chiêu đột nhiên túm lấy vạt áo hắn: "Nhưng ta sợ!" Giọng nói nàng nghẹn ngào: "Ta sợ ngươi chết, sợ ngươi giống như mẫu phi... Đột nhiên biến mất..."

Hơi thở của Thẩm Nghiên Chi ngưng lại.

Ba năm nay, cách giải độc, hắn đã tìm đi tìm lại, nhưng thứ đổi lấy được chỉ là hết lần này đến lần khác hy vọng rồi lại tuyệt vọng, nếu có cách, hắn cần gì phải đến nông nỗi này.

Hắn mạnh mẽ ôm nàng vào lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!