Chương 115: Ba Mươi Dặm Hồng Trang

Tiêu Minh Chiêu thúc ngựa phi nước đại ba ngày ba đêm, cuối cùng vào lúc bình minh ló dạng ngày thứ tư đã trông thấy được đường nét của Phượng Minh Cốc.

Trong sương sớm mơ màng, một bóng hình màu tím nhạt từ cửa cốc phi tới…

"Công chúa!"

Thục Cẩm ghìm ngựa dừng lại trước mặt nàng, tóc mai còn vương sương sớm, rõ ràng đã chờ đợi từ lâu.

"Sao ngươi lại ở đây?" Tiêu Minh Chiêu thở hổn hển hỏi.

Thục Cẩm mím môi cười: "Sáng nay chủ thượng đã gieo một quẻ, nói rằng Hồng Loan tinh động, ắt có quý khách đến." Nàng ấy chớp mắt, "Thuộc hạ dẫn người đi theo lối nhỏ."

Vó ngựa đi qua con đường núi quanh co, cho đến trước hai cây bách cổ thụ sừng sững. Giữa những cành cây khẳng khiu che khuất một cánh cổng đá tự nhiên, dây leo rủ xuống như rèm. Tiêu Minh Chiêu đột nhiên kéo chặt dây cương: "Nơi này là...?"

Nàng nhớ lại lúc mình mới vào Phượng Minh Cốc, định đi tìm căn nhà nhỏ trong rừng trúc để xem xét, giữa đường lại lạc lối, lỡ bước vào một cấm địa khác, thiết kế bên ngoài nơi này và lối vào bên phía Phượng Minh Cốc lại gần như giống hệt nhau.

"Đây là cấm địa của Phượng Minh Cốc?"

"Là cấm địa." Đầu ngón tay Thục Cẩm lướt qua những vết khắc loang lổ trên cổng đá, "Chủ thượng đã mua lại toàn bộ sơn cốc này, ngoài người làm vườn ra, ngay cả ngọn gió trong lành cũng không được phép vào trong."

Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn. Nàng nhìn chằm chằm vào cánh cổng đá ấy, dường như có thể xuyên qua lớp dây leo dày đặc nhìn thấy điều gì đó.

"Mua lại... Để làm gì?"

Thục Cẩm không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vén những sợi dây leo đang rủ xuống.

Trời đất ngập tràn sắc đỏ.

Biển hoa Sà Nhật Lãng trập trùng dưới ánh dương, mỗi một đoá hoa to bằng miệng bát đều ngẩng cao đầu, chữ "Chiêu" màu kim phấn lấp lánh trong nắng mai. Nước mắt Tiêu Minh Chiêu lập tức trào ra, nàng thấy đầu ngón tay run rẩy của mình vẫn còn vương vết mực nhoè đi từ tờ hôn thư ấy.

"Giá!"

Thục Cẩm đột nhiên vung roi, phi nước đại trên con đường đá nhỏ giữa hai biển hoa, vó ngựa làm văng lên những cánh hoa li ti.

Tiêu Minh Chiêu theo bản năng đuổi theo, biển hoa dài thăm thẳm hai bên hoá thành dải ngân hà màu đỏ đang chảy trôi.

Thục Cẩm thúc ngựa đi trước, nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Chiêu bên cạnh, khoé môi ẩn chứa ý cười: "Công chúa, biển hoa này có đẹp không ạ?"

Tiêu Minh Chiêu ngắm nhìn những đợt sóng hoa màu đỏ trải dài trước mắt, chữ "Chiêu" màu kim phấn lấp lánh trên những cánh hoa, nàng khẽ gật đầu: "Đẹp."

Ý cười trong mắt Thục Cẩm càng sâu hơn: "Vậy công chúa có biết, biển hoa này dài bao nhiêu không ạ?"

Tiêu Minh Chiêu phóng tầm mắt ra xa, biển hoa trải dài đến tận cuối tầm mắt, căn bản không thấy được điểm cuối. Nàng lắc đầu: "Không biết."

"Trọn vẹn ba mươi dặm." Giọng nói của Thục Cẩm nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, "Đây là thứ chủ thượng đã hứa tặng người, ba mươi dặm hồng trang."

Tiêu Minh Chiêu nín thở, vội vàng ghìm ngựa dừng lại, bỗng nhiên nhớ ra…

Trong chiếc xe ngựa giữa trời tuyết bay, nàng nhoài nửa người ra ngoài, tóc bay trong gió: "Minh nguyệt chứng giám! Ba mươi dặm hồng trang!"

Gió lướt qua biển hoa, thổi lên tầng tầng lớp lớp sóng đỏ.

Hồi ức đột ngột dừng lại, đầu ngón tay của Tiêu Minh Chiêu cắm sâu vào lòng bàn tay. Thì ra câu nói đùa năm đó, hắn lại thật sự khắc ghi trong lòng.

"Công chúa?" Thục Cẩm dừng lại bên cạnh nàng, khẽ gọi.

Tiêu Minh Chiêu hoàn hồn, phát hiện nước mắt mình đã làm ướt đẫm đoá hoa Sà Nhật Lãng trong tay.

Chữ "Chiêu" màu kim phấn bị nước mắt làm nhoè đi, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!