Tại hoàng cung Đông Lăng, trong điện Chiêu Dương.
Tiêu Minh Chiêu tức giận đùng đùng xông vào tẩm điện của mình, ném mạnh chiếc gối mềm lên giường.
"Công chúa!" Một giọng nói trong trẻo từ ngoài điện truyền vào, ngay sau đó, một nha đầu búi tóc hai bên xách váy chạy vào, đôi mắt sáng lấp lánh, "Người thật sự đã về rồi!"
Tiêu Minh Chiêu sững người, lập tức nhận ra đây là A Nghiêu, nha hoàn thân cận hầu hạ mình từ nhỏ, sắc mặt dịu đi một chút: "A Nghiêu, ta về rồi."
Hốc mắt A Nghiêu đỏ lên, lao tới ôm chầm lấy nàng: "Công chúa ở Bắc Cảnh có tốt không ạ? Nô tỳ ngày ngày mong người trở về!"
Tiêu Minh Chiêu vỗ nhẹ lưng nàng ấy, cười nói: "Mọi thứ đều tốt, ngươi không cần lo lắng."
A Nghiêu lau khoé mắt, lại tò mò hỏi: "Sao công chúa đột nhiên về cung vậy ạ? Có phải về để chuẩn bị thành thân không? Nô tỳ nghe cung nhân nói, người và Thẩm đại nhân nửa năm sau sẽ đại hôn…"
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Minh Chiêu lập tức sa sầm mặt mày: "Đừng nhắc nữa! Hôn kỳ bị dời lại hai năm rồi!"
"A?" A Nghiêu mở to mắt, "Tại sao ạ? Thật đáng tiếc quá... Dù sao, gả cho Thẩm đại nhân là tâm nguyện từ nhỏ đến lớn của công chúa mà!"
Tiêu Minh Chiêu ngẩn ra: "Ta... Từ nhỏ đã muốn gả cho hắn?"
A Nghiêu gật đầu lia lịa: "Đúng vậy ạ! Công chúa năm mười bốn tuổi lần đầu tiên gặp Thẩm đại nhân ở Thái học phủ, về đến nơi liền la rằng đời này không phải hắn thì không gả!"
Ánh mắt Tiêu Minh Chiêu sáng lên, lập tức kéo A Nghiêu ngồi xuống bên bàn: "Mau lên! Ngươi hầu hạ bên cạnh ta bao nhiêu năm nay, chắc chắn biết không ít chuyện, mau kể cho ta nghe đi!"
A Nghiêu che miệng cười, bẻ ngón tay đếm: "Trước kia công chúa rất thích quấn lấy Thẩm đại nhân, không phải trộm giấu tấu chương của người ta thì cũng là cố ý gây rối lúc người ta giảng học. Có một lần, người còn tưới quá nhiều nước cho chậu lan người ta trồng, suýt nữa làm nó úng chết, kết quả Thẩm đại nhân chẳng những không tức giận, mà còn tự tay dạy người cách trồng hoa..."
Tiêu Minh Chiêu nghe đến say sưa, chống cằm cười nói: "Thì ra trước đây ta vô lý ngang ngược như vậy à?"
"Thẩm đại nhân từ trước đến nay vẫn luôn rất cưng chiều người!" A Nghiêu nói rồi, sắc mặt bỗng nhiên tối lại, "... Cho đến trận cung biến năm năm trước."
Nụ cười của Tiêu Minh Chiêu hơi cứng lại: "Lúc cung biến... Hắn đã sao?"
Giọng nói của A Nghiêu nhỏ dần: "Nô tỳ chỉ biết đêm đó mưa rất lớn, Thẩm đại nhân vì cứu Bệ hạ mà đỡ một kiếm, tâm mạch bị tổn thương, thiếu chút nữa... Đã không qua khỏi." Nàng ấy siết chặt tay áo, "Sau khi tỉnh lại, ngài ấy bắt đầu xa lánh công chúa, bệnh tim cũng mắc phải từ lúc đó, thường xuyên ho ra máu... Nhưng người vẫn không từ bỏ, ngày ngày chạy đến phủ ngài ấy, thậm chí còn trèo tường vào tìm."
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu khẽ run lên: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." A Nghiêu nhỏ giọng nói, "Thác Bạt công chúa và thế tử đến thăm, mang theo thuốc có thể làm thuyên giảm bệnh tình của Thẩm đại nhân, đại nhân dùng xong đã đỡ hơn rất nhiều, rồi mấy ngày sau người liền quyết định theo họ đến Bắc Cảnh... Chuyện sau này, nô tỳ không rõ nữa."
Trong điện, nhất thời tĩnh lặng.
Tiêu Minh Chiêu rũ mắt nhìn vào lòng bàn tay, nơi ấy dường như vẫn còn vương lại hơi ấm khi nàng chạm vào lúc giúp hắn buộc túi thơm mấy ngày trước.
Hoá ra... Giữa hai người bọn họ, lại cách ngăn bởi biết bao sinh tử và năm tháng.
Tiêu Minh Chiêu vẫn còn đang chìm đắm trong những chuyện xưa cũ mà A Nghiêu kể, ngoài điện bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
"Công chúa! Không hay rồi!" Quản sự phủ đệ Bạch Khấu hoang mang hốt hoảng xông vào, trên trán còn vương mồ hôi, "Bệ hạ, Bệ hạ... Đã hạ lệnh cho người dỡ phủ Thủ phụ rồi!"
"Cái gì?!" Tiêu Minh Chiêu bật phắt dậy, đôi mắt hạnh mở trừng trừng, "Dỡ đi là có ý gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Bạch Khấu thở hổn hển một hơi, vội vàng giải thích: "Nô tài vừa nghe các cung nhân bàn tán, nói là từ sau khi Thẩm đại nhân đến Bắc Cảnh, Bệ hạ vẫn luôn giữ lại quan chức và phủ đệ cho ngài ấy, năm nay còn đích thân đi mời người về phục chức, nhưng Thẩm đại nhân vẫn không chịu hồi triều. Bệ hạ vốn nói sẽ đợi thêm hai năm nữa, nhưng hôm nay không biết thế nào lại đột nhiên nổi trận lôi đình, trực tiếp hạ lệnh dỡ phủ Thủ phụ, còn nói... Còn nói..."
"Còn nói gì nữa?!" Tiêu Minh Chiêu sốt ruột, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Khấu.
Bạch Khấu nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng nói: "Còn nói rằng người đã không về thì vị trí này cũng không cần giữ lại nữa, đổi người khác làm Thủ phụ..."
Trong đầu Tiêu Minh Chiêu "ong" lên một tiếng, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Hoàng huynh cố ý làm vậy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!