Ngọn gió tháng ba tháng tư lướt qua đồng cỏ, cuốn theo mấy cánh hoa đào chớm nở lên lưỡi kiếm.
Thẩm Nghiên Chi trở tay múa một đường kiếm hoa, trong ánh kiếm trắng như tuyết đột nhiên lóe lên đôi mắt sáng long lanh của Tiêu Minh Chiêu lúc nàng đút cháo cho hắn buổi sáng.
"Chủ thượng cẩn thận…"
Thanh Phong vội lùi lại ba bước, thanh trọng kiếm bằng sắt đen suýt chút nữa đã sượt qua góc áo của Thẩm Nghiên Chi. Vỏ kiếm mà Trảm Uyên đang ôm "cộp" một tiếng rơi xuống mu bàn chân, hắn ta và Thục Khách đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.
"Chủ thượng thất thần lần thứ ba mươi bảy." Thục Khách bẻ ngón tay khắc một vệt lên thân cây, "Thanh Phong, nếu ngươi chết ở đây, tiền tử tuất nhớ chia cho ta một nửa."
Mũi kiếm của Thẩm Nghiên Chi điểm xuống đất, một cánh hoa theo sống kiếm trượt xuống. Hắn nhớ lại trước đây Tiêu Minh Chiêu luôn thất thần lúc luyện bắn cung, mũi tên sượt qua bia nhưng vẫn có thể cười như mèo ăn vụng. Khóe môi vừa nhếch lên được một nửa, bỗng thấy Thanh Phong quỳ sụp xuống đất: "Thuộc hạ đáng chết!"
"Đứng dậy." Vỏ kiếm khẽ gõ lên bả vai Thanh Phong, khi Thẩm Nghiên Chi xoay người lại, vạt áo quét qua những ngọn cỏ đẫm sương, "Tiếp tục."
Trảm Uyên đột nhiên ho khan dữ dội, Thục Khách một tay khoác lấy cổ hắn ta: "Chủ thượng người xem, tay Thanh Phong run đến mức kiếm cũng không cầm nổi…" Lời còn chưa dứt, thanh trọng kiếm của Thanh Phong "loảng xoảng" rơi xuống mu bàn chân mình.
Thẩm Nghiên Chi dừng bước, phía xa truyền đến bóng dáng màu đỏ kia, vừa đi vừa ngân nga một khúc hát lạc điệu.
"Ngày mai hãy luyện tiếp."
Ba người nhìn bóng lưng chủ thượng đi về phía rừng đào, Thanh Phong đột nhiên phát hiện vỏ kiếm của mình đã nứt một đường.
Trảm Uyên u ám nói: "Một kiếm vừa rồi của chủ thượng, vốn dĩ đã có thể chém ngươi cả người lẫn kiếm thành hai nửa rồi."
Hoa đào bay lả tả, Thanh Phong, Trảm Uyên, Thục Khách nhanh chóng lướt ra sau gốc cây cổ thụ, ăn ý giấu mình.
Tiêu Minh Chiêu mặc một chiếc váy màu đỏ lựu, trong tay bưng một hộp gỗ chạm hoa, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
"Thẩm đại nhân… Ấy?" Nàng nhìn quanh bốn phía, ngờ vực chau mày: "Mấy người bọn họ đâu rồi? Vừa rồi rõ ràng còn ở đây mà..."
Thẩm Nghiên Chi tra kiếm vào vỏ, sắc mặt thản nhiên: "Cùng ta luyện kiếm xong, đã đi nghỉ rồi."
Ánh mắt hắn rơi trên chiếc hộp gỗ trong tay nàng, giọng nói hơi dịu đi: "Công chúa tìm ta có việc gì sao?"
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu vô thức xoa lên mặt hộp, vành tai hơi đỏ, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần: "Chỉ là... Chuyện hôm đó..." Nàng ngừng một chút, có phần bực bội cắn môi, "Là bản cung không đúng, bản cung cho ngươi...."
Nàng càng nói càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát đưa chiếc hộp ra trước mặt hắn: "Quà xin lỗi!"
Thẩm Nghiên Chi hơi sững người, đáy mắt loé lên một tia xúc động.
Hắn đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng mở khóa hộp.
Trong hộp có một chiếc túi thơm tinh xảo, mặt sa tanh trắng như tuyết thêu trúc xanh, hai đầu trên dưới được đính những dải lụa dài màu tuyết thanh, ở giữa được thắt bằng một chiếc kết đồng tâm do chính tay nàng thắt.
Đầu ngón tay hắn khẽ dừng lại, ngước mắt nhìn nàng.
Tiêu Minh Chiêu bị hắn nhìn đến tim đập nhanh hơn, cố ra vẻ ngang ngược: "Sao? Không thích à?"
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ một tiếng, giọng nói hơi khàn: "Công chúa tự tay làm sao?"
"Đương nhiên!" Nàng hất cằm, nhưng vành tai lại đỏ bừng, "Bản công chúa đã thức mấy đêm liền đó!"
Hắn rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường vân trúc trên túi thơm, đáy mắt cảm xúc cuộn trào.
Hồi lâu sau, hắn mới nhỏ giọng nói: "... Đa tạ."
Tiêu Minh Chiêu lén liếc hắn, thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, thần sắc dịu dàng, không khỏi nhẹ nhõm trong lòng, "Đã nhận quà rồi, chuyện này coi như cho qua. Sau này thành thân rồi không được nhắc lại chuyện cũ nữa..." Nói xong nàng xoay người định rời đi.
Chưa đi được hai bước, sau lưng đã truyền đến một tiếng cười khẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!