Ánh nắng tươi sáng, thiếu nữ mười bốn tuổi kiễng chân với lấy cành hải đường cao nhất trên ngọn cây, vạt váy màu xanh nhạt quét qua vết nước mưa chưa khô trên phiến đá xanh.
"Nghiên Chi ca ca, đỡ lấy ta!"
Thiếu nữ tung mình nhảy xuống, rơi trúng vòng tay của hắn. Cánh hoa bay lả tả như tuyết, vương đầy trên người nàng. Hắn theo bản năng khép chặt vòng tay, lại sờ thấy v*t c*ng ở eo nàng… Là chiếc lược ngọc quấn tơ vàng, đang cấn vào lòng bàn tay hắn.
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, vẫn là thiếu nữ này.
"Này, cho ngươi đó." Tiêu Minh Chiêu đặt mạnh hộp gấm lên án thư của hắn, vành tai đỏ bừng: "Không được chê xấu!"
Trong hộp đặt đôi vòng ngọc trắng, bên trong khắc chữ "Tuế tuế thường tương kiến". Hắn ngày ngày mang theo bên mình cho đến khi có lần bị nàng chọc giận quá đập vỡ một chiếc, vết nứt vừa vặn ngang qua chữ "tuế".
Mộng cảnh bỗng chuyển đến bãi săn mùa thu.
Tiêu Minh Chiêu thúc ngựa chặn trước mặt hắn.
"Đưa tay ra!" Đáy mắt nàng phản chiếu sắc lá phong, lồng một chiếc ngọc ban chỉ nhất mai dương chi vào ngón tay cái của hắn: "Khắc 'Chiêu Dương Vĩnh Xương', thấy nó như thấy ta."
Hắn v**t v* dòng chữ khắc bên trong, đầu ngón tay chạm vào vết xước nhỏ… Là tì vết do nàng tự tay khắc chữ run tay để lại.
Trong chớp mắt, đêm trước cung biến.
"Nếu sau ngày lễ cập kê, ta xin hoàng huynh tứ hôn..." Thiếu nữ nằm sấp đối diện án thư, ngón tay chọc vào tấu chương hắn đang phê duyệt: "Thẩm thái phó, có nên hay không?"
Bút đỏ trên chữ "chuẩn" thấm ra vết đỏ.
Hắn rũ mắt giấu đi sự rung động trong đó: "Công chúa thận ngôn."
"Nghiên Chi ca ca, hoa tàn rồi thì phải làm sao?" Nàng bưng cành hải đường tàn lụi lẩm bẩm.
Hắn vụng trộm cất cánh hoa tàn vào túi gấm: "Vậy thần... Sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ dáng vẻ khi nó nở rộ."
Trong chớp mắt, đêm cung biến, trong cung một mảnh chém giết và máu đỏ.
Trong khoảnh khắc lưỡi kiếm xé gió lao đến, Thẩm Nghiên Chi gần như không chút do dự.
"Bệ hạ cẩn thận…!"
Hắn xoay người chắn trước mặt Tiêu Minh Dục, mũi kiếm của thích khách hung hăng xuyên qua lồng ngực hắn.
Máu tươi bắn tung toé lên gạch ngự long văn, hắn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay thích khách, cho đến khi thanh đao của cấm quân gác lên cổ người nọ.
"Thẩm Nghiên Chi!"
Tiếng thét chói tai của Tiêu Minh Chiêu xé toạc màn mưa. Khi nàng nhào tới, hắn đang từ từ ngã quỵ xuống đất, vạt áo quan phục trắng như tuyết thấm đẫm máu tươi.
Ý thức hắn hỗn độn, cảm giác được Tiêu Minh Chiêu ôm lấy thân thể hắn, nghe thấy Tiêu Minh Chiêu đang khóc.
"Đến rồi! Viện binh đến rồi! Xin ngươi tỉnh lại…"
Rõ ràng nhất, là xúc cảm mềm mại trên đôi môi… Mang theo vị mặn chát của nước mắt và vị ngọt của ô mai, khiến hắn nhớ lại năm đó nàng vụng trộm hôn má hắn, dính lên khóe môi hắn lớp đường bột.
"Không được chết..." Giọng nói nàng lúc gần lúc xa: "Tỉnh lại... tỉnh lại ta sẽ gả cho ngươi..."
Hắn muốn cười, muốn nói với nàng "Thần nhớ kỹ rồi", lại nặng trĩu rơi xuống bóng tối sâu hơn.
Vẫn là mộng cảnh hỗn độn, bãi săn mùa xuân.
Hồng y của Tiêu Minh Chiêu tung bay phần phật bên bờ vực, con ngựa hung hãn nàng cưỡi tung vó trước đạp trên không trung, cả thân người ngửa ra phía sau. Hắn liều mạng thúc ngựa tiến lên, lại trơ mắt nhìn đầu ngón tay nàng lướt qua ống tay áo mình, cả người rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!