"Người này chắc chắn ở trong bữa tiệc này. Chẳng qua là tôi yêu cầu kiểm tra di động thì có vẻ hơi bất lịch sự?" Tần Vũ Phi cụp mắt thản nhiên nói.
Tôn Diệc Tuyết nắm chặt tay để trên đầu gối, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay. Cô ta vừa mới nghĩ, nếu Tần Vũ Phi kiên quyết yêu cầu kiểm tra điện thoại của cô ta, cô ta sẽ chỉ trích hành động của Tần Vũ Phi vô lý, không nể mặt ai. Thế nhưng bây giờ lý do này đã bị Tần Vũ Phi phá hết.
Quả nhiên, một người bạn của Cố Anh Kiệt "bộp" một tiếng ném cái điện thoại xuống bàn, lớn tiếng nói:
"Có gì mà không lễ độ, mẹ nó, kiểm tra đi! Bắt đầu kiểm tra từ bàn này, sau đó kiểm tra tiếp các bàn khác. Chứng minh mình trong sạch trước, sau đó một người một bàn, hành động phải nhanh, không để người đó xóa ảnh đi mất."
Có vài người phụ họa anh ta, mang điện thoại di động ra.
"Phải, phải kiểm tra. Tra không được, chúng ta chẳng phải là quá oan sao? Mấy chuyện hạ lưu như vậy, mang theo cái nghi ngờ này trên lưng, sau này làm sao dám gặp ai được nữa?"
Tôn Diệc Tuyết không nói nên lời, cô ta rất hối hận vì đã không tìm ra một lý do mà rời đi. Nhưng trong lòng cô ta cũng biết, Tần Vũ Phi sẽ không để cho cô ta đi, Tần Vũ Phi nghi ngờ cô ta, bây giờ lại nhìn chằm chằm như vậy khiến cô ta cực kỳ sợ hãi.
Cô nhếch môi cười làm Tôn Diệc Tuyết cảm thấy chói mắt vô cùng.
Mấy người bạn thực sự bắt đầu kiểm tra điện thoại di động của nhau, Tần Vũ Phi cũng không ngăn cản. Cô vẫn chỉ nhìn chằm chằm Tôn Diệc Tuyết, Tôn Diệc Tuyết căng thẳng đến tái xanh mặt mũi, tim đập nhanh đến chết được.
Cố Anh Kiệt đã nhận thấy có điều không đúng, Tôn Diệc An cũng vậy. Tần Vũ Phi bày tỏ thái độ quá rõ ràng, ánh mắt quá sắc bén. Mà phản ứng của Tôn Diệc Tuyết cũng làm cho người ta phải nghi ngờ.
Từ Ngôn Sướng cũng chú ý đến bầu không khí kì lạ này, anh ta kéo cậu bạn bên cạnh còn đang kiểm tra điện thoại di động của người khác, sau đó những người khác cũng chú ý, tất cả đều dừng lại.
Sau đó tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Tần Vũ Phi rơi vào người Tôn Diệc Tuyết.
Giật mình, không thể tin được.
Nhưng phản ứng căng thẳng với chột dạ quá mức của Tôn Diệc Tuyết thì giải thích thế nào đây?
Tôn Diệc Tuyết cứng đờ người, sống hai mươi mấy năm trên đời đây là lúc khó khăn nhất, mất mặt nhất. Cô ta rất muốn la hét rồi nhảy vào đánh Tần Vũ Phi một trận. Thật lợi hại, chỉ cần vài câu đã dễ dàng đưa cô ta vào tròng.
Không cư xử ngang ngược, không la hét chửi rủa, không cho cô ta lấy một cơ hội phản bác, lại có thể dùng lời nói nhẹ nhàng kích động mọi người, mà cô ta không có cách nào đối phó.
Cô ta thậm chí còn không có cơ hội giả vờ đáng thương bởi vì không ai chửi mắng cô ta, không ai đánh cô ta, ngay cả chỉ trích cũng không.
Tần Vũ Phi chỉ ngồi một chỗ, dùng ánh mắt sắc bén đó đưa cô ta xuống địa ngục.
Sau này cô ta làm sao có mặt mũi gặp ai? Mọi người nghĩ về cô ta thế nào? Hạ lưu, đê tiện, thâm độc là những điều họ vừa dùng để đánh giá kẻ gửi tin nhắn ảnh đó. Khi đó họ không biết là cô ta làm, bây giờ biết rồi, khiếp sợ hay không thể tin được cũng chỉ làm đánh giá kia càng xấu đi mà thôi.
Đầu óc Tôn Diệc Tuyết trống rỗng, cô ta muốn giải thích, nhưng cô ta cũng không biết làm thế nào để giải thích.
"Tôi...
"Cô ta không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận. Nhưng mà nếu Tần Vũ Phi yêu cầu kiểm tra điện thoại di động, chuyện ầm ĩ vừa rồi đã không có lý do để ngăn cản cô ta nữa. Truy ra là cô, chẳng phải càng bẽ mặt sao?"Tôi..." Cô ta cắn cắn môi, mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm, cô ta không thể giả vờ nói dối. Tôn Diệc Tuyết hoàn toàn không dám nhìn Tần Vũ Phi, cô ta biết mình bị dồn đến đường cùng rồi, cô ta phải bày tỏ thái độ. Mà Tần Vũ Phi vẫn ung dung ngồi chờ xem trò cười của cô ta.
Tôn Diệc Tuyết rơi nước mắt, bỗng nhiên cô ta rất hối hận, vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Tần Vũ Phi hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô ta, sao lại ngu ngốc nghĩ rằng mình có thể một chiêu liền thắng, dễ dàng tiêu diệt tình địch.
Tôn Diệc Tuyết quay đầu tìm kiếm bóng dáng cô bạn thân, theo bản năng muốn tìm người giúp đỡ, nhưng mà cô bạn thân sớm đã phát hiện chuyện bên này không ổn, cũng không dám đi tới. Lúc này thấy cô ta nhìn đến, chỉ lắc đầu với cô ta.
Tôn Diệc Tuyết không hiểu cái lắc đầu này có ý gì.
Có phải muốn nhắc cô ta đừng nói hay là thể hiện lực bất tòng tâm không. Cô bạn thân không giúp được cô ta thì thôi, nhưng cô ta không thể không nói lời nào.
"Tôi, tôi, chỉ là...
"Tôn Diệc Tuyết muốn kéo dài thời gian, nhưng càng kéo dài, tình thế càng bất lợi. Bởi vì khí thế của Tần Vũ Phi quá mạnh mẽ, mà lúc này mọi người đều theo hành động của cô. Mà hành động của cô chính là nhìn chằm chằm vào cô ta, chăm chú quan sát khiến cô ta không có chỗ nào che giấu, không có đường để đi. Tôn Diệc Tuyết lau nước mắt, dùng giọng nói vô cùng đáng thương nói:"Tôi chỉ muốn đùa giỡn thôi.
"Lặng ngắt như tờ. Tôn Diệc Tuyết cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn mọi người. Đau lòng đến chết, khó chịu đến cực điểm."Rất đáng cười.
"Tần Vũ Phi mở miệng nói. Giọng nói rất ngắn gọn nhưng ý tứ thì tràn đầy. Cái gì đáng cười? Là trò đùa như vậy, hay buồn cười với Tôn Diệc Tuyết? Tôn Diệc Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, vô thức lại cúi đầu thấp nhất có thể, nước mặt lại lần nữa rơi."Xin lỗi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!